Đến lúc Lâm An tỉnh lại thì đã là hai ngày sau .
Ánh nắng ấm ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô tỉnh giấc .
Mi mắt cô khẽ động đậy rồi từ từ mở ra . Hình ảnh trước mắt dần hiện rõ .
Bạc Tử Sâm ngồi ngay kế bên, anh củi người trầm giọng :
"em tỉnh rồi"
Thuốc tê đã hết tác dụng từ lâu . Lâm An nhăn mặt vì cơn đau truyền đến .
'sao thế ?"
Thấy Lâm An cau mày anh vội hỏi . Giọng nói gấp gấp biểu thị cho sự lo lắng .
Cô nhìn vẻ mặt anh, muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc không mở miệng nổi . Lâm An chỉ tay về phía điều khiển điều chỉnh, Bạc Tử Sâm liền hiểu .
Phần trên giường bệnh được nâng lên . Lâm An lại chỉ tay về ly nước trên bàn, Bạc Tử Sâm mang nước tới đút tận miệng .
Lâm An lúc này mới nói thành lời, giọng nói vẫn còn yếu ớt hỏi :
'Mấy ngày rồi anh?"
" Hai ngày'
Đoàn Ân với Thập Thất vẫn ổn chứ ?"
' Một sống một chết "
Bạc Tử Sâm dùng giọng lạnh nhạt không nhanh không chậm nói .
Lâm An sững người . Anh không nói rõ cô cũng biết người chết là ai .
Thấy Lâm An trầm tư, Bạc Tử Sâm càng khó chịu ra mặt . Anh lớn tiếng trách mắng :
" Em nhìn em xem, có chỗ nào không bị thương không ? Tại sao em không nói với anh ? Anh trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3719688/chuong-83.html