'không sao hết, em đến rồi...không sao...không sao...
Lâm An ôm Đoàn Ân đang không ngừng run rẩy vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an .
Cô buông Đoàn Ân ra, nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt đang lã chã rơi
" Đoàn Ân, chúng ta phải rời đi ngay, được chứ ? "
Đoàn Ân cố gắng kìm nén cảm xúc, cô hít một hơi thật sâu, mãi mới nhỏ giọng nói :
' đi thôi "
Bề ngoài Đoàn Ân tỏ ra mình đã ổn hơn nhưng đến khi đứng trước cánh cửa, cả người cô vẫn run lên, bàn tay siết chặt lại để che đi .
Lâm An lo lắng nhìn Đoàn Ân, cô tiến đến gỡ bàn tay đang cuộn chặt lại, nằm lấy bàn tay Đoàn Ân rồi đẩy cửa bước ra ngoài .
Lâm An và Đoàn Ân vừa rời khỏi phòng không bao lâu thì bị phát hiện, cả hai đang trốn tạm vào một căn phòng nhỏ .
Lâm An đá đá gã đàn ông đã hôn mê nằm trên sàn ra một góc . Cô tiến đến ngồi xuống đối điện với Đoàn Ân hỏi :
"chị không biết Thập Thất ở đâu à ?"
Đoàn Ân đang cúi đầu nghịch móng tay bỗng khựng lại, nhỏ giọng áy náy nói :
' xin lỗi...là tại chị .."
Lâm An nhíu mày cắt ngang :
em có bảo chị xin lỗi đâu, em đang hỏi chị có biết Thập Thất ở đâu không ? '
Đoàn Ân không nói gì chỉ khẽ lắc đầu . Mấy ngày ở đây như địa ngục, Cô chẳng thể nghĩ gì ngoài run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3709541/chuong-75.html