Mấy ngày sau ,Bạc Tử Sâm quay về Thượng Hải còn Lâm An vẫn ở lại Bắc Kinh .
Trong phòng giám đốc Công ty môi giới An Nhiên , Lâm An nhàn nhã ngồi ăn bánh uống trà trên bàn giám đốc làm Trần Tĩnh đang đứng cửa nhìn mà ngứa mắt . Công ty này là của anh ta mà .
Lâm An liếc mắt thấy Trần Tĩnh ngoài cửa liền hỏi :
" xong chưa ?"
" sắp "
Anh ta ngồi xuống bàn trà , tự rót cho mình một ly rượu uống cạn , trả lời qua loa .
Lâm An cũng chẳng quan tâm , cô ném vỏ bánh vào thùng rác rồi rời đi .
Trần Tĩnh nhìn bóng cô xa dần liền hỏi :
" Có cần đi cùng không ?"
" không cần . À vợ anh tới rồi đấy "
Trần Tĩnh đang uống rượu nghe vậy thì hớn hở ra mặt , miệng còn bắt đầu ngân nga hát trông rất chi là yêu đời .
Lâm An vẫy tay bye bye , ném lại một câu , đi thẳng ra cửa đến thang máy xuống lầu một .
Cô vừa xuất hiện ở sảnh , tiếng nói to nhỏ của hai tiếp tân liền bắt đầu . Thực ra thì không nhỏ đâu , lọt hết vào tai cô rồi .
" Uây , cô gái kia xinh quá "
" không biết nữa "
" nhìn là biết nhà giàu rồi . Đồng hồ kia phải mấy triệu đấy "
.....
Đến khi Lâm An ra khỏi công ty rồi mà hai cô gái tiếp tân ở sảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3624268/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.