Dương Minh bước ra khỏi thang máy, trong đầu vẫn cứ mông lung suy nghĩ mãi về người đàn ông ban nãy anh gặp được ở trong thang máy. Bình thường Dương Minh không phải là kiểu người hay để ý đến người khác, huống hồ gì anh vừa tăng ca xong, cả người mệt mỏi, đến đây nữa thì cũng chẳng có tâm trạng đâu mà để ý cho nhiều. Nhưng người đàn ông vừa rồi thật sự khiến cho Dương Minh có chút trăn trở trong lòng, thực sự là rất quen mắt, hình như anh đã gặp ở đâu đâu hay là đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó rồi thì phải.
Cố gắng quăng chuyện đó ra sau đầu, Dương Minh vui vẻ nhìn lồng cơm cùng mấy thứ linh tinh trên tay, chắc hiện giờ Dương Kỳ đang đợi anh rồi đây, phải nhanh nhanh đến xem cậu như thế nào mới được.
Thực sự thì Dương Minh cũng không cần ngày nào cũng vội vã tan làm rồi vội vã mua đồ ăn tối đến bệnh viện cho Dương Kỳ, chính cậu cũng nhiều lần đề xuất với anh rằng hay là thôi nhưng Dương Minh vẫn luôn muốn làm như vậy. Dương Kỳ bây giờ tình trạng ổn định hơn lúc trước, ăn uống cũng chẳng còn khó nhằn, kiên gì nhiều nên cậu vẫn hay nói với Dương Minh rằng cậu tự đi ăn cho anh đỡ nhọc. Nhưng Dương Kỳ thì làm sao hiểu được tâm tình thương em trai của một người anh trai như Dương Minh đây, cậu cũng không có cách nào lây chuyển anh được nên mỗi ngày vẫn cứ phiền anh vậy.
- Hôm nay anh họp xong hơi trễ, em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-cua-lao-dai-hac-bang/2907129/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.