Cuối tháng 7.
Lâm Thành chìm trong làn mây mù dày đặc, bầu trời xám xịt bao trùm cả thành phố, trầm mặc mà buồn tẻ.
Trong những con hẻm mưa bay lất phất, rơi xuống mái hiên lợp ngói xám rồi chảy xuống những viên đá xanh, tất cả đều lặng yên không tiếng động.
Hạ Chi một tay cầm ô, một tay kéo vali bước vào con ngõ nhỏ, đập vào mắt cô là biển hiệu màu vàng ghi 4 chữ “Sửa xe vá lốp” to đùng, bên cạnh có tấm biển chỉ đường cũ kỹ, trên đó có nhiều vết xước và kèm theo 3 chữ “Ngõ Hoa Chi”.
Hạ Chi đi vào bên trong, ngõ nhỏ có nhiều đoạn khúc khuỷu, chật hẹp lại mang vẻ xưa cũ, tiếng rao hàng rong vang lên không ngừng, tất cả tràn đầy hơi thở phố phường.
Nơi này là một khu chợ nhỏ, cửa sắt cũ đầy vết hoen rỉ, bên cạnh là cây hòe đại thụ, có mấy người ngồi dưới gốc cây, nhàn nhã chơi cờ bên bàn đá.
Chắc là chỗ này rồi.
Hoa Chi đi vài bước về hướng tây liền thấy ngôi nhà số 189, đây là nhà mới của cô.
Trên cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ, bờ tường hai bên phủ đầy dây leo xanh mướt, góc tường lấm tấm rêu xanh xen lẫn nước bùn, nhìn qua có chút khó chịu.
Hạ Chi đẩy cửa nhà, ngập ngừng lớn tiếng gọi: “Mẹ!”. Lát sau có một người phụ nữ mặc váy đỏ, vòng eo mảnh khảnh bước ra, nhìn bề ngoài chỉ tầm 30 tuổi nhưng thực ra đã hơn 40 tuổi rồi.
“Miểu Miểu, không phải mẹ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-long-anh/3090519/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.