***
Chương 56: Có thể thấy người là được
Hôm sau trời vừa sáng, thuyền đến bến cảng Biện thành, có xe đặc biệt đến đón thương nhân xuống thuyền, bên lề đường đỗ một hàng xe màu đen trông thật khoa trương, khiến người qua lại đều phải ngoái nhìn.
Cậu Phó cũng là một trong số người ngoái nhìn, hắn tự hạ mình cải trang một chút, giả làm một người thọt chân. Hắn chống một cây gậy gỗ không biết tháo được từ đâu, tập tễnh nấp trong đám người lui tới ở bến cảng.
Thương Vân Tú bận nói chuyện với một người khác, lúc quay đầu đã không thấy hắn đâu. Hồng Tề Bách giả mù sa mưa tới hỏi y hôm qua ngủ có ngon không, vết thương sau lưng có còn đau không.
Thương Vân Tú cũng dùng giọng điệu tương tự cảm ơn ý tốt của gã, sắp xếp cho Lâm Uyển Quân về.
"Ông chủ Thương, tôi muốn đi theo ngài, ngài có thể dẫn tôi theo không, tôi tuyệt đối không gây thêm rắc rối cho ngài đâu. Một mình trở về..." Cô nhỏ giọng lúng túng, không dám liếc nhìn Hồng Tề Bách một chút nào: "Tôi sợ..."
Cô sợ Hồng Tề Bách.
"Không cần sợ, tôi sẽ gọi thêm hai người bảo vệ cô, cô thấy thế nào?" Thương Vân Tú dừng lại một chút, nhìn vào góc khác của bến cảng, mặt trời đang lặn, đại dương bao la sóng nước lấp lánh. Y híp mắt tìm bóng dáng con thuyền trở về, xác định nó còn ở đó mới quay lại nói với cô: "Cô ra ngoài cả đêm rồi, Tam Cảnh viên không thấy cô, ông Phó sẽ sốt ruột."
"Nhưng trừ ngài tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-dung-mao-nguoi/5045645/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.