***
Chương 44: Nhóc câm
Dọc đường đi Thương Vân Tú không nói lời nào, đầu óc quay cuồng nhắm mắt nghỉ ngơi, y nghe thấy tiếng mở chốt cửa thì mở mắt, cứ nghĩ là đến biệt thự Dương Lâm rồi nên giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm trăng ảm đạm dung túng cho cành lá lắc lư loạn xạ, tiếng xào xạc vang lên không ngừng.
Nhị gia mở cửa xe, gió mát thổi vào xua tan bớt hơi nóng. Thương Vân Tú hơi rụt cổ lại, chống tay lên nệm ghế, men say khiến y phải yếu ớt trườn lùi ra sau, đến khi lưng đụng phải cửa xe mới dừng lại. Y lười biếng mở mắt ra, ánh mắt di chuyển từ bàn tay đang v**t v* áo khoác đến gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Y chỉ nhìn, lẳng lặng cười tít mắt.
“Cười ngốc gì đấy?” Phó Nhị gia quỳ hai chân lên đệm lót, kéo người dậy dùng áo khoác bao bọc kỹ lưỡng, nắm lấy cằm Tú Tú rồi s* s**ng hai cái: “Xem kìa, say đến mức mặt đỏ bừng lên, em có còn nhận ra tôi không đấy?”
“Ừm.”
“Là ai?”
Thương Vân Tú nhích tới trước, chỉ còn một chút nữa là chạm vào môi của Phó Vinh Khanh nhưng eo của y lại bị hai bàn tay giữ chặt, đôi môi kia gần trong gang tấc nhưng lại chẳng thể hôn được.
Tú Tú cong hai tay lại, trượt ra khỏi vòng tay của Phó Vinh Khanh, ôm lấy mặt hắn rồi áp người xuống, dịu giọng khẽ gọi Nhị gia.
Giọng nói mang theo mùi rượu, Tú Tú ngày trước chỉ ôm một chút là tai đỏ bừng giờ trở nên chủ động hơn nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-dung-mao-nguoi/5045633/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.