Chương 26: Vừa rồi tôi đánh có đau không?
Hai vệ sĩ đứng ngoài phòng bệnh, lưng thẳng, hai tay chắp sau lưng, nét mặt lạnh lùng, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.
Ở bên kia hành lang cùng một tầng, cây cổ thụ che trời hắt bóng vào sân thượng, Phó Vinh Khanh dựa vào lan can hành lang, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đã cháy hơn nửa, tàn thuốc kéo thành đoạn dài, tia lửa ngày càng yếu.
Nửa người Đường Dật chìm trong ánh nắng, nửa người ẩn dưới bóng cây, anh ta híp mắt kể lại chuyện sáng nay.
"Lúc cảnh sát tôi có thấy được, khoảng bốn năm cái vỏ đạn, xét lượng máu có lẽ đối phương đã chết. Mà vết máu từ cổng đến đầu hẻm có dấu hiệu được dọn dẹp, ngoại trừ Phúc Tường còn có người giải quyết hậu quả thay ông chủ Thương.”
Phó Vinh Khanh nhíu mày quan sát cảnh sát mãi không chịu rời đi dưới lầu, khói thuốc lá trên tay nhàn nhạt bay lên, khi sắp bị cháy tới tay hắn mới vẩy tàn thuốc.
Rốt cuộc người của đồn cảnh sát nghĩ thế nào mà lại tìm đến bệnh viện này của hắn? Lúc Nhị gia đến ngõ Tứ Long có thấy Phúc Tường lên xe, lúc này mới không cần hỏi đường đã đi thẳng tới chỗ Thương Vân Tú. Cũng tại vì mảng máu trên người Phúc Tường quá lớn làm hắn hoảng loạn, sợ Thương Vân Tú xảy ra chuyện.
Nhớ lại khung cảnh khi đẩy cửa đi vào, cả trái tim Phó Vinh Khanh như siết chặt lại với nhau, hắn thật sự không thể liên hệ cảnh tượng đẫm máu như vậy với Tú Tú luôn nho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-dung-mao-nguoi/5045615/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.