***
Ô tô dừng ở trước cửa, chỉ vừa dừng không lâu nên chưa tắt máy. Thương Vân Tú từ trong khách sạn đi ra, đi thẳng về phía này. Nhìn bước chân vội vã không chút xao lãng nào của y, y lại liếc thấy một bóng người thoáng qua.
Y đoán có lẽ người kia sẽ gióng trống khua chiêng cùng đi ra, sẽ trực tiếp với tay ôm y, sau đó mặc kệ có người hay không mà ấm ức nói mấy lời tự cho là đúng.
Chính bởi vì đoán được sẽ thế nào, Thương Vân Tú mới không bận tâm. Sau khi thuận lợi ngồi vào ghế sau xe, những gì y đoán đều không xảy ra, thế là y thăm dò nhìn Phó Vinh Khanh đang đứng cách đó mấy mét. Y dời mắt, lập tức khôi phục lại vẻ ôn hòa như thường ngày, bảo tài xế lái xe.
Nhưng ánh mắt kia vẫn đuổi theo không buông tha, tràn đầy áp bách, nóng bỏng đến mức Thương Vân Tú không thể nào ngó lơ. Y không thích cảm giác thấp thỏm không thể khống chế này, vừa tán thưởng Phó Vinh Khanh có thủ đoạn hay, vừa âm thầm siết chặt nắm tay.
Thương nhân trọng lợi ích nhưng không ai làm được đến mức như Phó Vinh Khanh. Hắn sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để đạt được điều mình muốn.
Mặc kệ là ôm, hôn hay bộc lọ sự quan tâm trong lúc lơ đãng, tất cả đều do Phó Vinh Khanh chủ động. Là hắn làm chủ, mỗi một bước đều đã được sắp đặt sẵn.
Tại sự ràng buộc, giả vờ thâm tình, trong mắt chỉ có một người...
Thương Vân Tú nghĩ hẳn là Phó Vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-dung-mao-nguoi/5045609/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.