***
Chương 9: Nào nỡ bỏ
Sao y tá còn chưa tới.
Thương Vân Tú nghĩ như vậy, y liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, phía sau tấm kính trong suốt không có lấy một bóng người. Y lại nhìn bình truyền nước trên kệ treo, mới truyền được hơn phân nửa…
Trong không gian có vài giây yên tĩnh.
"Chân có còn đau không?”
Phó Vinh Khanh ra vẻ như những lời không có liêm sỉ kia đều không phải do hắn nói, hắn bình tĩnh tự nhiên kéo cái ghế bên cạnh tới ngồi xuống: "Nắn xương rất đau, vừa rồi em ngất xỉu còn nhíu mày một cái, tôi cũng không biết rốt cuộc sao em phải như vậy.”
"Không đau, cảm ơn Nhị gia.” Thương Vân Tú nhúc nhích mắt cá chân phải mới phát hiện nơi đó bị quấn băng vải, cảm giác không đau mà là ngứa.
"Không đau là được, em yên tâm ngủ một đêm, tôi trông chừng em.” Phó Vinh Khanh nói rất nghiêm túc, dáng vẻ như không phải đang đùa. Hắn bắt chéo chân dựa vào thành ghế, trông hệt như mấy kẻ du côn.
Sau khi trái lo phải nghĩ, Thương Vân Tú vẫn quyết định mặc kệ người kia.
Phó Vinh Khanh có thể nói lời ngon ngọt với y như vậy, hơi suy nghĩ một chút cũng biết là vì cái gì. Hai chữ tình yêu treo trên miệng chẳng qua là trò vui để dỗ người, Thương Vân Tú sẽ không bao giờ tin.
Trước mắt những chuyện liên quan đến Hồng Cẩm Văn, y không thể dây vào. Mà Phó Nhị gia gia nghiệp lớn, y cũng không thể chọc vào. Thời gian bị bệnh đã khiến y rơi vào tình thế tiến thoái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-dung-mao-nguoi/5045598/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.