***
Chương 4: Không giống nói dối
Thành Bình Dương vào đêm, trừ kỹ viện trên phố Đông Hưng còn sáng đèn ra thì khắp nơi đều đen kịt.
Đêm nay Phó Nhị gia dạo chơi ở lầu Phù Dung, bao hết nơi này. Cửa phòng vừa đóng, một người bị đánh đến mặt mũi bầm dập bị ném vào trong.
Chiếc mũ của gã đã rơi mất, tóc thấm mồ hôi dán sát vào da đầu, hai tay bị trói ra sau lưng, nửa gương mặt áp dưới nền đất để lại một vệt màu nâu đỏ.
Cái tên "đánh xe” này là thủy thủ nhà họ Phó đã xoay Phó Vinh Khanh mòng mòng gần nửa tháng nay, Nghiêm Vũ. Vào đêm thuyền chở hàng nhà họ Phó bị tra ra có vàng giả, Nghiêm Vũ đã chạy trốn. Sau đó, gã bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột.
Đường Dật giẫm mạnh lên lưng của Nghiêm Vũ, thanh dao găm sắc bén lướt qua mặt gã làm gã hốt hoảng trừng mắt giãy giụa, cầu xin tha thứ liên tục.
"Không phải rất biết chạy sao?” Đường Dật dùng má dao vỗ vào mặt của gã, hỏi: "Còn chạy nữa không?”
Điếu thuốc đang cháy trên tay Phó Vinh Khanh sắp hết, hắn dập tắt rồi ném vào gạt tàn thuốc, ánh mắt dừng lại trên người Đường Dật đang tức giận, nói: "Đừng dọa người ta, chúng ta mời người đến uống rượu, cũng không phải thổ phỉ lưu manh, cất dao vào đi.”
Phó Vinh Khanh đứng dậy bước tới ngồi xuống trước mặt người đánh xe, hắn chậc lưỡi, hóm hỉnh nói: "Sao lại đánh khách của tôi thành thế này.”
Người đánh xe nhìn Phó Vinh Khanh chằm chằm, răng sắp bị nghiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-dung-mao-nguoi/5045593/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.