Bảo bối, em thấy sao?
Thẩm Nguyệt Dao thở hổn hển, gương mặt mệt mỏi, dựa đầu vào lồng ngực hắn, giọng điệu phát ra như mất toàn bộ sức lực:
- Mệt...mệt lắm, lần sau tôi không nên cá với anh nữa.
Bởi vì cuộc cá cược ấy là hắn thắng thế nên cô đành phải chịu phạt, mà cái phạt này hắn đặt ra quá sức chịu đựng của cô, làm ba đến bốn ván liên tiếp, chẳng hề ngừng nghỉ, sức đâu chịu nổi chứ.
Nhưng cô cũng phải khâm phục vì sức hắn quá khỏe.
Hắn mỉm cười dịu dàng, xoa mái tóc đã ướt bởi nước của cô, cẩn thận đưa cô đứng dậy, rồi lau mình lau mẩy cho cô. Với hành động ôn nhu của hắn, cô mặc cho hắn làm gì thì làm.
Rất nhanh cả thân thể hoàn mỹ của cô đã được sạch sẽ, hắn thật tỉ mỉ, tỉ mỉ hơn cả cô nữa, hắn mặc quần áo vào cho cô, lau thật khô đầu tóc ướt nhèm cho cô, bảo:
- Xong rồi, em nhanh ra ngoài ngồi trước máy sưởi làm ấm cơ thể mình nhé? Để ốm là không được đâu đấy.
Sao tự nhiên lời nói lại dịu dàng đến thế?
Lúc nãy còn vận động khá mạnh, cơ thể đều chảy mồ hôi, chỉ mới vài phút đã lạnh, nên cô cũng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, ngồi trước máy sưởi ấm.
Vài phút sau, Lục Hạo Nghiên cũng ra khỏi, ngồi xuống cạnh cô, tiện tay lấy luôn chiếc chăn trên giường rồi vòng qua người cô. Hắn ngồi sát vào người cô, chiếc chăn lúc này đã ôm lấy cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-chiem-huu-cuong-nhiet/2938146/chuong-24.html