Thẩm Nguyệt Dao vội đẩy người hắn ra, ngây ngô hỏi, giọng điệu cô giống như trẻ con, hành động và câu hỏi này của cô đã dọa cho Lục Hạo Nghiên một phen hú hồn, hắn không ngờ rằng cô vợ nhỏ của mình lại không hề nhớ về mình, đến một chút cũng không có.
Nhưng hắn chỉ cảm thấy buồn bã hơn, gương mặt liền biểu lộ ra một chút không vui, hắn cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng đưa cô lại giường bệnh.
Bởi vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, đặc biệt là phần đầu, về phần bụng, cái tên vô lương tâm ấy đ*m quá sâu khiến nó lâu lành hơn, cô hiện giờ đang ở trong trạng thái đau cả ngoài lẫn trong.
- Anh là Lục Hạo Nghiên, là chồng em, là người mà em yêu.
- Yêu? Nói đùa...Nguyệt Dao đây á...còn chưa có mối tình đầu, thì đâu ra cái chuyện chồng gì ở đây.
Lời nói cô ngốc nghếch, hắn chỉ mỉm cười không hề cảm thấy cô khác người mà thay vào đó là sự đáng yêu, hắn nhìn cô trông bộ dạng với ánh mắt cưng chiều, dịu dàng, đột nhiên hắn đưa tay lên nhéo má cô một cái.
- Ừmmm...Sao anh lại nhéo má Nguyệt Dao? Đau lắm!
Thẩm Nguyệt Dao khó chịu, cau mày khi bị hắn nhéo, lời nói cũng phát ra đầy khó nghe.
Hắn chỉ phì cười, quay sang với lấy trái cây đã gọt sẵn đưa cho cô. Nhưng cô lại không chịu ăn, hắn đưa mãi, có khi dâng lên tận miệng cũng không chịu ăn.
- Không ăn đâu, không ăn đâu, cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-chiem-huu-cuong-nhiet/2938112/chuong-40.html