Mưa phùn Giang Nam
Giang Nam tháng ba, cây cỏ đâm chồi, nảy lộc khai hoa, tháng này là tháng mưa phùn, mưa nhỏ tí tách, liên miên không biết đến bao giờ ngừng. Một cô thiếu nữ bán hoa xách lẵng hoa xinh đi qua con ngõ nhỏ, tiếng rao thanh thúy vọng qua bờ tường, len sâu vào trong con ngõ, tất cả tựa như một bức thủy mặc tuyệt vời được điểm tô dưới ngòi bút của một vị danh gia.
Trong đầu Dịch Viễn Lưu, Giang Nam chính là như thế, đã từng có một ngày, khi hắn thao luyện binh mã xong, tinh bì lực tẫn ngã xuống chiếc giường êm, mở ra một tập thơ, dừng lại ở một bài thơ miêu tả cảnh đẹp của Giang Nam, hắn tưởng tượng có một ngày mình có thể dứt bỏ tất cả mọi chuyện, một mình đi ngắm tất cả những cảnh đẹp mà thơ ca đã miêu tả.
Nhưng hiện tại, hắn vừa tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, nhìn thấy bức màn mưa xuân phía ngoài song cửa, hắn lại thở dài– sự thật lại không có tốt đẹp như trong thơ đâu.
Thứ nhất là vì vết thương trên đùi và cánh tay của hắn, trong thời tiết mưa dầm như thế này luôn đau nhức liên miên, luôn truyền đến những cơn đau mơ hồ, thứ hai là nếu trời còn tiếp tục thế này, hôn lễ ngày hôm nay khó tránh khỏi việc không được thuận lợi, còn thứ ba là mấy hôm trước thuộc hạ của hắn dùng bồ câu đưa tin, nói rằng người kia sẽ đến Giang Nam.
Người kia rốt cục cũng muốn đến đây.
Sau khi khối thuốc nổ tự hắn châm ngòi nổ tung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-truong-lo-ai/764377/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.