Dịch Viễn Lưu lẩn đi trong doanh trại cuối cùng cũng đến được ôn tuyền một cách thuận lợi. Hắn và Tiểu Liên đã ước định rằng sau khi phóng hỏa đốt quân lương xong sẽ gặp nhau ở ôn tuyền rồi cùng chạy trốn.
Vùng ngoại biên của ôn tuyền vốn được cây cối che chắn toàn một màu đen thẫm, chỉ trong chốc lát, phía chân trời đã bốc lên một ngọn lửa lớn, đó chính là chỗ cất trữ lương lương thảo của Đan Mông. Ngọn lửa theo thế gió dần bốc cao lên, dù đang ở rất xa cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng keng keng báo động không ngừng. Quân doanh hỗn loạn cả lên.
Kỵ mã không ngừng đi ngang qua bên cạnh Dịch Viễn Lưu, hắn lo lắng chờ đợi, chỉ thoáng chốc Dịch Viễn Lưu đã nghe thấy một tiếng bước chân rất nhỏ, đó là tiếng bước chân của một nữ tử chẳng có chút võ công nhưng chính chủ nhân của nó đã cho lương thảo doanh của Đan Mông một ngọn lửa, khiến kho lương bùng cháy, lửa liếm lên tận trời, toàn bộ quân doanh lâm vào sự hoảng loạn.
Tiểu Liên nghiêng ngả chui ra từ vùng cây cối rậm rạp, y phục đã bị cào rách vô số chỗ, trên mặt cũng có chút vết thương nhưng ánh mắt nàng sáng như sao trời. Dịch Viễn Lưu cười, đưa tay nắm lấy thắt lưng nàng, nương theo bóng tối phi thân ra ngoài, một chưởng đánh gục kỵ mã ở phía trước, sau đó gọn gàng xoay người ngồi trên lưng ngựa.
Tiếp theo đó, hai tay hắn run lên, chân hắn căng cứng, thớt ngựa vung lên bốn vó chạy thẳng về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-truong-lo-ai/254035/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.