Ngọn đèn hắt ra thứ ánh sáng yếu ớt, trời đã qua buổi chiều tà, dịch gần về đêm tối, Sách Lôi hiển nhiên là không có ý muốn kêu người tiến vào thêm dầu đèn.
Y lẳng lặng đứng trên tấm thảm, từ trên cao nhìn xuống thích khách lúc nãy bị mình hung hăng ném xuống đất đến tận bây giờ vẫn chưa thể đứng dậy được ở trên sàn, nếu hắn có thể đứng dậy hắn sẽ trước tiên mà kiêu ngạo đứng lên đối địch với y, điểm này y không hồ nghi chút nào.
Khí lực trong thân thể hắn đã như muốn hao hết, trừ việc có thể cựa quậy vài cái giống như một tiểu hài tử mới sinh hiện tại đã suy sụp, nằm bất động, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lên nóc soái trướng.
Tiểu Liên đã bị y phái ra ngoài, mà việc tiểu nữ tử này rời đi cũng khiến người này dỡ xuống cái dáng vẻ cường ngạnh của hắn, chỉ còn lại sự trầm mặc. Thân là tù nhân, là đồ chơi dưới thân của y, vì cái gì mà muốn tỏ vẻ mạnh mẽ trước mặt nữ nhân đây… Y trào phúng nghĩ nhưng lại thấy đau lòng, có lẽ tại vì đôi mắt đen thẳm của hắn trước nay luôn luôn quật cường nhưng bây giờ chỉ còn lại thống khổ, khuất nhục cùng tuyệt vọng và không cam lòng đan xen hỗn loạn với nhau.
Y cúi xuống ôm Dịch Viễn Lưu về lại nhuyễn tháp, động tác của y đến chính y cũng cảm thấy chẳng hề ôn nhu chút nào.
“Tình nguyện rơi vào trong tay hình quan cũng không nguyện ở bên cạnh ta ư?” Y nhìn tù binh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-truong-lo-ai/254032/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.