Lần thứ tư, đây là lần thứ tư bọn chúng đóng cửa không xuất chiến. Sách Lôi sải bước vào trong đại trướng nghị sự, ném mạnh bội kiếm lên thư án, thanh âm không giấu được sự tức giận.
Bọn chúng rốt cuộc là có chủ ý quái quỷ gì đây? Vừa mới có viện quân đến hợp sức, đáng ra đương lúc sĩ khí dâng cao, chẳng phải nên nhanh chóng ra nghênh chiến, đánh lui địch quân hay sao, vì sao lại ngược lại, chỉ co đầu rút cổ trong thành?
Chư tướng trong lều đưa mắt nhìn nhau. Hôm nay bọn họ tập kết binh sĩ ra trước cửa thành khiêu chiến, kết quả là vẫn như ba lần trước, vừa thấy bọn họ đi đến, đối phương lập tức tăng cường đề phòng, chủ tướng của đối phương Dịch Viễn Lưu cũng vẫn như mọi khi, rất nhanh chóng đã có mặt trên thành lâu, bất động thanh sắc nhìn xuống bọn họ ở phía dưới, nhưng vô luận là bọn họ có dùng cách vũ nhục, chửi bới như thế nào để khiêu chiến thì cổng thành vẫn đóng chặt, giống như bọn họ đang chửi mắng một tảng đá vậy.
Sách Lôi cảm thấy nếu chính y bị mắng như thế y nhất định sẽ cảm thấy vô cùng phẫn nộ nhưng mà tên Dịch Viễn Lưu thiên tài kia làm thế nào mà có thế kiềm chế, trầm tĩnh đến thế mà phô ra cái dáng điệu lợn chết không sợ nước sôi, mặc cho bọn họ lãng phí nước bọt rủa xả, mặt hắn thủy chung vẫn không thay đổi.
Qua vài ngày, sự phản kích của bọn chúng còn thậm chí không được như trước, một tháng trước Dịch quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-truong-lo-ai/254029/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.