Chương trước
Chương sau
Ashurnasirpal phi dao về phía tên áo đen chạy trốn ~” Ah nha!” Dao găm đâm xuyên trái tim, áo đen chết ngay lập tức.
“Đồ khốn!” Ashurnasirpal rút kiếm phóng tới một tên áo đen khác. Cảnh tượng nhốn nháo ầm ĩ, Kiều Tang không ngừng nhìn theo kẻ bị truy đuổi kia.
“Oa ah —— ”
Hắc y nhân sao có thể thoát khỏi mũi kiếm lạnh lùng của Ashurnasirpal, sau tiếng kinh hô là vệt máu dài chảy xuống.
“Ta muốn tên này sống, trước khi khai ra ai phái bọn chúng đến thì nó không có quyền chết!” Ashurnasirpal ném tên áo đen bị thương cho thủ vệ, chợt nhìn về phía người vẫn còn đang sợ run, “Tang...” Hắn khẽ gọi, may mà hắn quay lại tìm cậu, mới không khiến mọi việc trở nên hỏng bét. Kiều Tang vẫn ổn, cảm tạ Thần linh!
Thảm dính đầy máu tươi, thanh kiếm sắc bén liếm máu loang loáng, người kia còn muốn chạm vào cậu sao? “Bỏ nó đi!” Kiều Tang lui ra sau, vội xem xét Haidar.
Phản ứng của Kiều Tang làm Ashurnasirpal đau như bị ngọn giáo đâm vào lòng.
Kiều Tang tâm trạng rối loạn vì khung cảnh giết chóc tàn nhẫn vừa rồi. ”Cậu thế nào? Có bị thương không?” Khi cậu phục hồi tinh thần thì việc đầu tiên chính là xem tình trạng của Haidar.
“Tôi không sao, chỉ bị bọn chúng đánh bất tỉnh... Đầu có chút choáng.” Haidar để cho người còn chưa hết run kia đỡ lấy mình, “Vừa rồi... Cám ơn cậu.”
“Tôi mới phải cảm ơn cậu!” Kiều Tang nắm chặt đôi tay ôn hòa.
Ashurnasirpal ngơ ngẩn nhìn hai người, hoàn toàn không cách nào can thiệp.
“Bệ hạ!” Cho tới khi thủ vệ kêu lên, hắn mới chậm rãi xoay người.
“Tên kia đã khai, bọn chúng do Babylon Vương phái đến bắt Sứ giả của Thần linh.” Thủ vệ túm áo tên hắc y đang hấp hối.
“BabylonVương...” Ashurnasirpal nhíu mày, “Hoàng cung canh phòng nghiêm mật, hai kẻ này sao có thể lọt vào nội điện để bắt Tang? Kì quặc.”
“Chẳng lẽ...” Taj đến bên cạnh quân vương.
“Ta nghi trong cung có nội ứng của địch nhân.” Ashurnasirpal đồng ý nhìn Tể tướng.
BabylonVương... Hắn muốn bắt ta? Lúc Kiều Tang chợt hoang mang, lại trông thấy tướng quân Mansur vội vã tới trước mặt Ashurnasirpal bẩm báo —— “Phía nam truyền đến tin tức... Bayyan đại nhân làm phản!”
“Cái gì?” Ashurnasirpal cùng mọi người đều giật mình. Mansur nói tiếp, “Bayyan đại nhân mở biên cảnh để cho quân độiBabylontiến vào. Hiện tại, nhân mã của bọn chúng chắc hẳn đã đi qua Sông Tigris hướng tới thànhCalah!
Làm sao có thể... Kiều Tang trợn mắt há miệng, cảm thấy Haidar đang dựa vào mình cũng vô cùng lo lắng. Bất giác cậu nhìn về phía Ashurnasirpal…
Ashurnasirpal trầm mặc, một hồi sau hắn mới mở miệng phân phó Haidar, “Haidar ngươi chăm sóc Tang thật cẩn thận.”
Nắm chặt kiếm, hắn ngạo nghễ nhìn Hắc y nhân, hạ lệnh cho thủ vệ, “Giết nó đi!”
“Taj, Mansur, theo ta.” Hất áo choàng, hắn quay người rời tẩm cung vừa trải qua một màn nhốn nháo.
Từ sau khi Ashurnasirpal đi, sáu ngày liền cậu không nhìn thấy hắn.
Đáng ra cậu nên vui vẻ, nhưng lúc này cậu lại không thoải mái nổi...
“Không chỉ Bayyan mà cả Uri thần quan cũng... Nếu như là do mình khiến Assyrria nội loạn dẫn tới bịBabylonxâm lấn ——” Sự việc như vậy trong lịch sử không hề ghi lại! “Mình chẳng phải là... Biến thành tội nhân khơi mào chiến tranh?” Nghĩ đến đây, Kiều Tang bắt đầu bối rối.
Lịch sử... Không thể bị thay đổi!
Đi vào hoa viên, Haidar nhìn thấy Kiều Tang đang thì thào nói thứ ngôn ngữ mà anh không hiểu, tiếng chuông thanh thuý từ cổ chân dường như cũng đầy lo lắng theo mỗi bước đi qua đi lại.
Mấy ngày nay, Sứ giả của Thần linh cứ như kẻ mất hồn, cậu ấy đang lo lắng điều gì? Haidar thở dài, tới gần đối phương. Nghe thấy tiếng gọi, Kiều Tang quay đầu lại, phát hiện Haidar còn đi cùng một người nữa.
Taj mỉm cười nhìn khuôn mặt thanh tú hỏi thăm, “Thương thế của ngươi như thế nào?”
Kiều Tang mở to mắt nhìn lão nhân râu bạc, một lúc chợt phát hiện là người trên đại điện ngày đó thì lập tức lên tiếng, “Cũng đã tương đối ổn định, đa tạ Tể tướng quan tâm.”
Hai người ngồi ở ghế đá dưới bóng cây của hoa viên, Haidar vẫn đứng sau lưng Kiều Tang. Không dễ dàng để gặp một trọng thần củaAssyria, Kiều Tang có thật nhiều lời muốn hỏi nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
“Ách, Chuyện kia...” Do dự rất lâu, rốt cục cậu lên tiếng, “Phía nam ra sao rồi? Vài ngày nay tôi không gặp Ashurnasirpal, hắn... vẫn bề bộn quốc sự?”
“Đúng vậy, Bệ hạ vì Bayyan và quân Babylon sắp vượt qua Sông Tigris, còn vì mấy tiểu quốc ở biên ải phía Bắc không ngừng quấy nhiễu mà hao tổn nhiều tâm trí…” Taj thu hồi nét mặt tươi cười.
Kiều Tang kinh hãi, “Có thể nói... Chiến tranh đã xảy ra?”
Taj gật đầu, nói tiếp: “Từ khi Bệ hạ ra lệnh cắt giảm Tư tế, Uri đã âm thầm hiệp trợ Bayyan bỏ cũ thay mới vài tướng lãnh phòng thủ phíaNam, đoạt đi quân lực của Bệ hạ. Hiện tại, quân đội còn lại được chia ra bảo vệ đô thành, rồi bảo vệ biên cảnh phía Bắc, chưa kể quân số bảo vệ ở các địa phương… Lực lượng tinh nhuệ chính thức trấn áp phản nghịch tính ra không đến ba vạn người.”
“Không đến ba vạn người? Ít như vậy?” Kiều Tang kinh hô, “Người đó... Ashurnasirpal định làm như thế nào?”
“Bệ hạ quyết định tự mình xuất chinh, nghênh chiến phản quân.”
“Hắn bị ngốc sao?” Kiều Tang thốt ra, ”Quân số ít như vậy,Babyloncũng không phải là những kẻ vô dụng, hắn định lao đầu tự ——” Chết! Mấy lời xui xẻo này cậu không có ý nói ra.
”Đây chính là điều ta lo lắng, có thể Bệ hạ... Người làm như vậy là có lý do?” Taj thở dài: “Cho nên ta tới tìm ngươi, hi vọng ngươi có thể trợ giúp Bệ hạ.”
“Tôi giúp Ashurnasirpal?” Kiều Tang mắt trừng lớn, “Tôi có thể giúp hắn cái gì bây giờ?”
“Ngươi là Sứ giả mà Thần linh phái tới bảo vệ bệ hạ, bảo vệAssyriacủa chúng ta...”
Lại nữa! “Ta không phải do Thần linh các ông phái tới!” Kiều Tang kêu, đã nói quá nhiều lần, vì sao những người ở thế giới này không chịu hiểu?
Taj chăm chú nhìn nét mặt phức tạp của Kiều Tang, ông thành khẩn thỉnh cầu, “Kiều Tang, thỉnh ngươi đến bên Bệ hạ, hiện tại, Người vô cùng cần ngươi. Bệ hạ...” Lão giả than nhẹ, “Người là một hài tử cô độc. Ta đã dõi theo Người từ nhỏ đến lớn, vì Tiên vương truyền ngôi khi Người tuổi còn nhỏ mà đã phải hy sinh tuổi thơ- không thể vui vẻ chơi đùa như những đứa trẻ khác. Người trả giá bằng toàn bộ tâm lực, gánh chịu mọi khó khăn khổ cực trên vai... So với bất luận kẻ nào đều dốc sức liều mạng, tự bản thân phấn đấu trở thành một Quốc vươngAssyriaxứng đáng.”
Kiều Tang nhíu mày lắng nghe, không rõ Tể tướng nói những điều này để làm gì vậy?
“Ta có thể nhìn thấy khi ngươi xuất hiện, Bệ hạ đã vui vẻ hơn xưa rất nhiều… Ta chưa từng thấy Bệ hạ quan tâm đến một người như vậy. Bệ hạ yêu ngươi, thỉnh ngươi không nên cự tuyệt tâm ý của Người...”
Kiều Tang càng không rõ, tại sao cậu lại bị những lời này ảnh hưởng? “Không cần nói nữa!” Kiều Tang bỗng nhiên đứng lên, “Tể tướng ngài không thấy nam nhân thích nam nhân... Là chuyện dị thường?” Quay người trốn tránh hy vọng tha thiết của lão nhân tóc trắng, cậu nhìn Haidar, “Các người... Toàn là quái nhân!” Ánh mắt người kia tràn đầy đồng cảm với Taj làm cậu bối rối, mười ngón tay vò nát mép áo.
Tuy nói không muốn, Kiều Tang vẫn nghĩ tới thỉnh cầu đầy kiên nhẫn của Tể tướng. Hơn nữa trong lòng bất an, đến cuối cùng cậu vẫn đi tìm Ashurnasirpal...
“Khục!” Cung điện khổng lồ lặng ngắ, chỉ nghe tiếng ho khan bật ra từ yết hầu.
Xấu hổ ho, Kiều Tang mở miệng, “Những gì cần nói đều đã nói, ” Hít một hơi, cậu nhìn lên nam nhân ngồi trên vương tọa nói tiếp, “Ashurnasirpal, tôi hi vọng cậu không lao ra chiến trường thản nhiên như thế, có nhiều cách để ngăn chặn chiến tranh.”
”Em nghĩ phương pháp nào có thể ngăn cản chiến tranh?”
“Gì?”
Nhìn thẳng vào người không nói nên lời, Ashurnasirpal giương môi, ”Bayyan và quân đội Babylon liên thủ công kích Assyria tưởng chừng là chuyện khó tin, vậy mà nó hoàn toàn xác thực đã xảy ra.” Hắn nghiêng thân về phía trước, “Em nói cho ta biết, có thể nghĩ đến biện pháp nào để ngăn chặn chúng không tấn côngCalah?”
“Tôi... Tôi...” Kiều Tang cứng họng, não bộ không ngừng hoạt động, “Ách, cậu có thể tìm Bayyan và Uri đàm phán. Các người chung một quốc gia, người một nhà không nên làm tổn thương nhau...”
Nếu như có thể nói chuyện, thì chiến tranh đã không xảy ra. Cậu càng nói thì thanh âm càng nhỏ, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy đây không phải là biện pháp tốt.
“Tang, những điều em nói một chút cũng chẳng có tính thuyết phục.” Ashurnasirpal cười mỉa, nghĩ tới em trai ruột dám cùng địch quốc liên hợp lại mưu phản, hắn muốn bốc hoả, “Ta tâm ý đã quyết, Bayyan-Uri-Nabuaplaiddina khơi mào chiến tranh trước thì ta sẽ làm cho bọn chúng đau khổ trên chiến trường!”
“Cậu tính toán thế nào, quân đội của cậu chưa tới ba vạn thì đánh đấm kiểu gì đây?” Kiều Tang sốt ruột.
“Quân sự có đấu pháp của quân sự, em chớ xem thường ta.” Ashurnasirpal kiêu ngạo nhìn người đứng ở dưới bậc thềm ngai vàng.
Vương giả vốn cao ngạo tự mãn. Kiều Tang quên mất hắn và cậu sinh trưởng trong hoàn cảnh khác nhau nên cách nghĩ đương nhiên không đồng nhất! “Tôi không có ý đó, tôi...” Kiều Tang định nói với đối phương, đã thấy hắn rời chỗ ngồi, đi xuống bậc thềm.
“Làm gì?” Cậu lui ra sau giữ một khoảng cách với người kia.
Ashurnasirpal nhìn biểu lộ cảnh giác của cậu mà thở dài, ”Không cần sợ, ta chỉ cởi bỏ cái này cho em.” Hắn tự tay chỉ hướng...
Muốn bỏ lục lạc? Kiều Tang không tin. Nhưng đối phương xuất ra chìa khóa, cậu mới bán tín bán nghi... Do dự một hồi, cậu để cho hắn tới gần.
Hắn cúi đầu quỳ một gối giúp cậu cởi bỏ vòng lục lạc ở chân, cậu nhịn không được toàn thân run rẩy~ Là bởi vì khoảng cách quá gần mà sợ hãi? Kinh ngạc hơn cả là đế vương cao cao tại thượng lại quỳ gối trước cậu?
Ngón tay chạm vào da thịt non mềm, trong đầu hắn lập tức hiện lên một thân thể tuyết trắng thở gấp khóc nức nở đáng yêu bị đặt dưới thân mình. Hắn cực lực nhịn xuống dục vọng, tháo được vòng lục lạc xong liền đứng dậy.
Khuôn mặt thanh tú chợt bối rối đến run rẩy. ”Em vẫn còn sợ ta sao?” Ashurnasirpal cười khổ. Hắn cho rằng chỉ cần cố gắng thì Kiều Tang sẽ nhìn hắn, sẽ tiếp nhận tình yêu của hắn, nhưng hiện tại hắn đã hiểu... Mặc kệ hắn yêu cậu đến đâu, hắn sẽ chỉ làm cậu thương tổn, cho dù thế nào cũng không thể chạm tới tâm của cậu. Thân xác có giao hoà kề cận, hắn vẫn cảm thấy cậu thực xa xôi…
Kiều Tang nhận ra Ashurnasirpal thật cô độc.
Hai người nhìn nhau, chỉ có trầm mặc vây quanh...
Hồi lâu sau, “Tang, ” Ashurnasirpal mở miệng trước, “Ta về sau đem quân ra khỏi thành, một thời gian ngắn không thể gặp em...” Hắn ôm cậu khẽ khàng hôn, nhẹ giọng thổ lộ, “Em phải biết tự chăm sóc mình…”
“Đinh...”
Kiều Tang nghe thanh âm lục lạc, giọng nam nhân như gió thoáng qua.
Như thế là sao? Cậu ngu ngơ bất động tại chỗ, cả người lâm vào hỗn loạn —— cậu vẫn chưa tin Ashurnasirpal cứ vậy mà rời đi...
Phía Nam có tin tức quân phòng vệ bị đánh bại, nhân mã của Bayyan và Babylon Vương dần dần tập kết đã vượt qua hai mươi vạn, tiếp tục hướng Bắc thẳng tiến!
Bởi tình hình chiến đấu căng thẳng, biên giới phía Bắc cùng với thànhCalahtăng cường phòng thủ toàn diện, mà đội quân tinh nhuệ của Ashurnasirpal cũng liên tục thay đổi địa điểm đóng quân…
Tại thời điểm căng thẳng này, Kiều Tang không thấy người kia đâu, Haidar nói, Bệ hạ sắp xuất chinh.
“Vì sao Tể tướng lại không ngăn cản Ashurnasirpal?” Cậu cắn cắn móng tay vẻ không yên.
Hai ngày nay cậu đều mơ thấy ác mộng giống hệt nhau, xác người dân vương vãi khắp nơi—— “Nếu như Assyrria bại trận,Babylonsẽ sớm thống trị lưu vực Lưỡng Hà, cho đến lúc này, lịch sử sẽ... Không thể!” Mãnh liệt lắc đầu, cậu sốt ruột lên tiếng, “Assyriacòn tồn tại khoảng hơn 200 năm nữa. Nếu đã không cách nào ngăn cản chiến tranh, ít nhất mình cũng phải giúp Ashurnasirpal chiến thắng, bảo vệ đế chếAssyria.”
“Kiều Tang, muốn dùng cơm ngay bây giờ không...?” Haidar bưng khay thức ăn tiến vào nội cung, vưa hay gặp người vừa mới chạy vội ra khỏi cửa.
“Haidar, tới đúng lúc lắm, ” Kiều Tang hỗ trợ đem khay đặt lên bàn, rồi lôi kéo anh ra ngoài: “Dẫn tôi đi gặp Ashurnasirpal!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.