Mới vận động một chút mà tổn thương kịch liệt đau nhức không thôi! “Haizz, ha...” Kiều Tang thở khó khăn, thấy Ashurnasirpal rời khỏi cậu đến ngồi xuống chiếc bàn dài, cảm giác áp bách mới thoáng giảm bớt.
Ashurnasirpal một tay chống cằm suy tư nhìn bộ dáng cậu run rẩy tái nhợt, nhẹ giọng thở dài: “Cậu có mái tóc hoàng kim xinh đẹp cùng làn da trắng mịn sáng bóng, nhưng cá tính ương ngạnh chẳng giống Sứ giả của Thần linh chút nào.”
Khoảng cách tương đối xa mà mắt thì kém không đọc được khẩu hình, Kiều Tang hoàn toàn chưa hiểu rõ đối phương nói cái gì, nhưng câu cuối, “Sứ giả của Thần linh?” Cậu nghe xong cũng đã hiểu, “Tôi không phải!” lập tức phủ nhận.
Haidar có nói cho Kiều Tang ở Assrian hiếm thấy tóc vàng, trùng hợp cậu lại thay người kia ngăn chặn một mũi tên, khiến cho Thần quan giải thích cậu là Sứ giả do Thần linh phái tới trợ giúp đế vương tránh được kiếp nạn!
Kiều Tang không thể để cho người Cổ đại hiểu lầm như vậy! Cho nên cậu càng cố gắng học ngôn ngữ Assyrian từ Haidar, đợi thời cơ đến sẽ giải thích hiểu lầm —— “Ashurnasirpal, đừng tưởng rằng là tôi cứu anh... Hết thảy đều do hiểu lầm, lúc ấy tại Thần điện, tôi bị giật mình nên mới vô tình đỡ cho anh một mũi tên...” Vừa nói cậu vừa nắm sợi tóc mình, “Đầu tóc này là... nhuộm. Thầy tướng số nói tôi và ba đến Iraq thì nhất định phải nhuộm tóc vàng, mặc quần áo màu vàng, như vậy mới đại cát đại lợi... Kỳ thật tôi cũng giống anh thôi, là tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-mac-phong-bao/178643/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.