*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hai ngày trước, Ashurnasirpal bắt được ba người đem nghiêm hình tra khảo, chúng rốt cục khai ra còn có một đồng bọn mang theo vật bồi táng Phụ vương trốn về phía Nam. Hắn hạ lệnh giết ba tên kia, lệnh cho các nơi giữ nghiêm cửa khẩu, men theo manh mối không ngừng đuổi theo. Đợi cho tới hôm nay, cuối cùng đã tìm về được Vương Giả Chi Thược, “Các ngươi có năm người, giờ mới là bốn... Hừ, đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám trộm đồ của Vương tộc.” Hắn oán hận hành vi càn quấy, “Nói mau, là ai sai sử ngươi trộm Vương Giả Chi Thược?” Hắn giơ kiếm hướng người đang sợ tới mức kịch liệt run rẩy. “Anh nói cái gì... Tôi... Tôi nghe không hiểu...” Tuy không hiểu ngôn ngữ đối phương, nhưng thanh kiếm đầm đìa máu tươi kia chỉ vào Kiều Tang khiến cậu ý thức được rất nhanh trên người sẽ bị đâm một lỗ bự chảng! Trong sợ hãi, cậu trợn mắt nhìn chằm chằm thân hình cao hơn cậu rất nhiều nhưng tựa hồ cùng cậu chênh lệch không nhiều tuổi, đôi con ngươi đen thẳm anh tuấn khắc sâu, mái tóc đen trên vai rủ xuống, bên trong áo choàng dài là thân hình ngăm đen khỏe đẹp cân đối bao phủ một kiện tơ lụa ngắn, bắp chân to khoẻ quấn dây thừng, giày cỏ lộ ra gót cùng ngón chân… Khác hẳn với cách ăn mạc của người hiện đại, trang sức cao quý hoa lệ bằng vàng ròng và bảo thạch, còn có binh khí, hết thảy đều quái dị đem lại cảm giác quen thuộc và lạ lẫm, nhịn không được nghĩ đến Viện bảo tàng Assyria Cổ đại —— “Tại đây... Không phải Baghdad? Là Đế quốc Assyria Cổ đại? Không thể nào! Cũng không phải phim điện ảnh, có thể xuyên qua thời không cái một— nhưng bộ dáng của đối phương, ngôn ngữ, đám binh sĩ cưỡi ngựa thân mặc cổ trang đều giống y như những hình ảnh lịch sử mà cậu đã xem. Cậu nắm chặt vòng cổ, nam nhân này y hệt bức tượng bán thân khai quật được đặt trong sảnh của Viện bảo tàng mà cậu vô ý đụng phải “Anh… Sẽ không phải là… Hơn tám trăm năm trước… Vua Assyria… Ashurnasirpal II (1)?” Hắn nhìn thẳng vào người cùng tuổi với hắn. Không hiểu lời đối phương, nhưng lại nghe được tên mình rất rõ ràng.”Làm càn! Ngươi dám gọi thẳng tên của ta?” Vị vua trẻ giơ kiếm. “Không muốn!” Mắt thấy kiếm sắc tiến tới, Kiều Tang theo bản năng rút súng, tay run rẩy bắn lung tung. “Phanh ——” một tiếng vang lớn, thân kiếm bị đạn bắn gãy, nhất thời hù sợ tất cả binh sĩ. Phản lực của súng bật trở lại, “Oa ah!” Kiều Tang sợ hãi, tay cầm súng tê rần, cả người té ngã! Trừng mắt nhìn kiếm gãy, Ashurnasirpal cũng bị hù doạ không ít. Ngăn lại đám binh sĩ nhao nhao chĩa kiếm đến hộ vệ mình, “Vũ khí của ngươi là cái gì vậy?” Vứt bỏ kiếm, hắn lên tiếng cất bước về phía trước, muốn nhìn rõ trên tay của đối phương là đồ vật gì, vì sao lợi hại như vậy... Liền một nhát cắt ngang binh khí bằng sắt thép lợi hại? “Không được qua đây!” Người ta không nghe cảnh cáo, còn hướng cậu đi tới? Kiều Tang chẳng rảnh rang suy nghĩ hiện đại cổ đại cái quái gì…, kinh hoảng ngã về phía sau, một tay cầm chiếc vòng~ tay kia một lần nữa giơ súng lên đạn, gầm rú, “Anh mà tới nữa, tôi sẽ nổ súng... Dừng lại á…, tôi thật sự sẽ bắn đó!” Ashurnasirpal chẳng biết quỷ rống quỷ kêu cái gì, hắn chưa từng sợ hãi bất cứ thứ vũ khí nào, tiếp tục đi về phía đối phương. “Phanh, phanh, phanh~” Kiều Tang thật sự nổ súng, hắn không qua huấn luyện cho nên bắn loạn xạ trật lất hết cả, chẳng qua viên đạn đầu tiên kia là do ăn may mà thôi. “Bệ hạ coi chừng!” Các binh sĩ bất chấp nguy hiểm tính mạng chạy tới che chắn trước quân chủ, vây quanh người cầm vũ khí quái dị kia. “Ta không sao, các ngươi mau lui ra phía sau.” Ashurnasirpal muốn hết thảy mọi người lùi lại. Kiều Tang khủng hoảng đối mặt nam nhân cùng với đám binh lính căm thù của hắn, “Các người không được qua đây, nếu không tôi sẽ...” Cậu ồn ào, ngã ngồi dưới đất không có thời gian đứng lên, ngón trỏ vẫn giữ chắc cò súng. “Két, két, ” Cậu nghe được khẩu súng phát ra thanh âm trống trơn, xong đời rồi, không phải sẽ... hết đạn?” Cậu khẩn trương. “Ngươi là người ngoại quốc sao?” Ngôn ngữ kì lạ, gương mặt cũng rất khác biệt dân cư nơi này, Ashurnasirpal cảnh giác, “Đồng bọn của ngươi đều đã bị ta xử tử, suy nghĩ cho kỹ~ mau nói ra là ai sai ngươi ăn trộm Vương Giả Chi Thược?” “Vương Giả Chi Thược!” Kiều Tang vất vả lắm mới nghe hiểu một câu, nhìn bộ dáng của đối phương thì hình như đã nhận định cậu là một tên trộm? Trong lịch sử, trộm đồ của Vương tộc chính là tử tội a! “Không... Anh hiểu lầm rồi... Nó không phải là Vương Giả Chi Thược.” Nắm lấy chiếc vòng, cậu vội vàng giải thích với vị vua trẻ, “Nó được Viện bảo tàng Iraq lưu giữ, tôi cùng ba ba phải bảo vệ cổ vật, đem chúng khỏi tầm phá hoại của bomb đạn. Anh có hiểu không? Trời ơi là trời! Alla Chúa Trời Quan Thế Âm Bồ Tát... Tôi làm thế nào để nói với anh.. Tôi và anh có thể không cùng một thời đại...” Đối phương hiển nhiên hoàn toàn không hiểu những lời cậu nói, thế đơn lực bạc cậu sợ hãi đến không biết nên làm cái gì bây giờ? Chỉ có thể bất lực mà cầm khẩu súng không đạn phô trương thanh thế, hướng người ta hô to ”Không được qua đây ——” Bỗng nhiên, cậu vô cùng kinh hãi vì một cước bay tới đá rơi vũ khí trên tay. Đoán chắc kẻ trộm mộ chỉ biết kêu gào, không có năng lực đả thương người, Ashurnasirpal vung tay đấm một quyền lên mặt đối phương. “Đụng ——” một tiếng, Kiều Tang từ bé tới lớn đây là lần đầu tiên nghe xương cốt mình bị đánh mà phát ra âm thanh... Thời gian kêu đau cũng không có, cậu bị đánh đến mắt nổi đom đóm, choáng váng đầu óc rất nhanh ngã xuống đất ngất đi! “Xem đi, là tóc vàng?” Cậu hôn mê để lộ ra bên ngoài khăn trùm đầu mái tóc vàng, lập tức mọi người bàn tán xôn xao. Tiếng động ồn ào, Ashurnasirpal vung vỏ kiếm hất tung khăn trùm đầu của kẻ trộm, kinh ngạc nhìn kẻ bẩn thỉu kia vậy mà lại có được mái tóc chói mắt như mặt trời? Các binh sĩ vây quanh người bị hôn mê, thỉnh giáo đế vương của họ, “Bệ hạ, có cần giết tên nhóc này?” Ashurnasirpal trầm tư không nói. Một lát sau hắn quyết định, “Tạm thời không giết nó.” Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh thân người hôn mê bất tỉnh, chạm vào tóc đối phương, “Tóc màu vàng... Quá khả nghi.” Thấp giọng lên tiếng, hắn đoạt lại vòng cổ trong tay cậu, đương nhiên kể cả thứ vũ khí quái dị có thể cắt ngang thân kiếm kia. Hắn đứng lên, hạ lệnh cho các binh sĩ, “Các ngươi đem tên trộm mộ này giam vào đại lao tra hỏi, trước xét rõ ràng nó từ quốc gia nào đến, ăn trộm Vương Giả Chi Thược có mục đích gì?” “Tuân mệnh!” Binh sĩ đáp lại. Bọn họ sùng kính nhìn chăm chú vị quân chủ đeo Vương Giả Chi Thược, uy phong lẫm lẫm! Lao ngục âm u dơ dáy bẩn thỉu, tràn ngập tiếng tù phạm kêu rên, bệnh truyền nhiếm lan tràn, sinh mùi hôi thối... Tay bị còng sắt treo lên, hai chân cũng bị trói chặt, trên lưng còn thảm hại hơn, sớm đã bị đánh đến da tróc thịt bong! Toàn thân đều là vết thương, Kiều Tang rốt cục nhận rõ bản thân quả thật đã rơi về thời điểm gần ba ngàn năm trước, khi Vua Ashurnasirpal II thống trị Đế quốc Assyria... Vì sao chỉ có cậu là gặp xui xẻo? Cha thì sao? Họ đã rời Baghdad chưa? Không, họ nhất định đang tìm cậu khắp nơi? “Xôn xao —— ” “Ách!” Một thùng nước giội lên đầu đã mạnh mẽ lay tỉnh Kiều Tang vì tra khảo mà vài lần hôn mê. “Ngươi từ đâu tới? Là ai sai sử đến trộm mộ? Có đồng lõa nào khác nữa không?” Lần nào cũng chỉ nghe thấy từng ấy câu giống hệt nhau, hơn nữa trước đó lính canh ngục có viết ra cho cậu đọc~ Cậu vận dụng hết khả năng đem trình độ văn tự tượng hình (2) chắp vá lung tung của mình mà viết hồi đáp, hi vọng bọn họ hiểu rõ ý cậu, bọn họ hình như cũng hiểu mà? Vì cái gì còn phải hỏi lại? “Tôi đã nói qua... nhiều lần lắm rồi... Tôi là người của thế kỷ XXI... Quốc gia của tôi... Đài Loan... Tôi sắp vào Đại học Pennsylvania... Khoa Khảo cổ học... Tôi không ăn trộm Vương Giả Chi Thược...” Y Như băng ghi âm, Kiều Tang lặp lại từng lời một. “Lời khai chẳng khác gì lúc trước?” Đám ngục tốt bàn tán, tên tù phạm này cho dù tra tấn bao nhiêu khổ hình thì nó vẫn viết ra những lời giống hệt ban đầu, “Hừ! Xương cốt tên trộm mộ cứng rắn quá nha.” Chúng phẫn nộ giơ roi—— “Oa ah!” Quất xuống vùng lưng đã huyết nhục mơ hồ, kịch liệt đau nhức làm cho Kiều Tang kêu lên, “Dừng tay... Không... Đừng đánh nữa... Tôi không nói láo...” Kháng nghị tựa con muỗi vo ve, ”Đau quá... Khát... Cho tôi nước...” Ý thức mơ màng, cậu ngất đi. “Giả chết hả? Phải cho ngươi nếm thêm mùi đau khổ thì may ra mới nhận tội!” Lúc cai ngục tiếp tục thi hành đại hình, bên ngoài nổi lên bạo động. Khi bọn họ trông thấy người đến, “Bệ hạ!” liền nhao nhao cung kính quỳ trên mặt đất nghênh đón. Ashurnasirpal cùng vài tên thị vệ và nô bộc tiến vào trong ngục, hắn mở miệng hỏi, “Phạm nhân cung khai ra sao?” Ngục tốt liếc nhìn nhau, một kẻ trong số đó có vẻ là ngục quan trả lời, “Bệ hạ, phạm nhân không cung khai... Nhưng gã để lại một ít văn tự.” Quỳ trên mặt đất, hai tay ngục quan dâng bản đá khắc chữ lên cho quân vương. Ashurnasirpal cầm xem, lập tức nhìn chằm chằm phạm nhân toàn thân dơ bẩn không chịu nổi, “Các ngươi ghi lại lời hắn nói?” Hắn tới gần gương mặt tái nhợt kia, một bên nhìn văn tự khắc chữ “Kiều Tang” ngay ngắn.”Ngươi là... Kiều Tang? Ngươi ghi lại bản khắc này?” Nhìn phạm nhân nghi hoặc gật đầu, hắn hừ một tiếng, “Xem ra, ngươi không hiểu ngôn ngữ của chúng ta, vẫn có thể viết được chữ.” Những dòng chữ gom góp chắp vá làm hắn không nhịn được bật cười, “Ngươi nói ngươi không ăn trộm Vương Giả Chi Thược, ngươi không thuộc về hiện tại mà đến từ ba ngàn năm sau? Ha ha ha, ta chưa từng thấy tên trộm mộ nào nực cười như vậy.” Tiếng cười của vị vua làm Vương Giả Chi Thược trên lồng ngực hắn rung động, sáng lấp lánh. Kiều Tang thở gấp gáp, “Tôi thật sự là người của tương lai... Không hề lừa anh...Súng... Đúng rồi, khẩu súng bị anh lấy đi... Nó là hàng công nghệ cao... Tất cả các quốc gia ở thời đại này đều khó có khả năng chế tạo ra... Nó có thể chứng minh tôi tới từ tương lai...” Không biết đối phương đến cùng có hiểu hay không? Vô luận như thế nào, giờ phút này tay cậu đau nhức, chân đau, trên lưng càng đau muốn chết, tốt nhất là máu cứ thế chảy không ngừng mà chết đi! “Xin anh... Thả oôi ra... Đau quá... Toàn thân đều đau nhức... Tôi chịu không nổi...” Càng nói càng thống khổ, lưng tựa bị thiêu đốt, còn yết hầu cũng như có lửa cháy. “Nước... Cho tôi nước...” Người đàn ông tóc dài quỳ gối sau lưng quân vương nhìn chăm chú tội phạm toàn thân run rẩy đổ mồ hôi, thằng nhóc đang nhìn bát nước trên bàn? Anh ta rốt cục nhịn không được lên tiếng, “Bệ hạ, nó tựa hồ rất thống khổ... Để cho nó uống nước được không?” “Haidar (3),ở đây không có phần cho ngươi nói.” Ngữ khí nghiêm trọng khiến người ngậm miệng. Ánh mắt trở lại trên mặt kẻ suy yếu tới mức muốn ngất xỉu kia, Ashurnasirpal nắm những lọn tóc vàng rối rắm dơ dáy bẩn thỉu, trầm giọng nói: “Kiều Tang, ta đây hỏi ngươi một lần cuối cùng, nếu như ngươi lại mạnh miệng, ta sẽ đem ngươi xử tử đó.” Đưa tay làm động tác chém đầu, xác định đối phương sợ hãi lộ ra vẻ đã hiểu, hắn hỏi tiếp, “Nói, ngươi là người nước nào? Ai sai ngươi đến trộm mộ? Còn đồng loã nào nữa không?” Lại là những lời chán ngắt đó! Kiều Tang chịu không thấu…, “Tôi không nói láo... Những gì cần nói đều đã nói... Các người tại sao lại không hiểu?” Thấy đế vương nghi hoặc, ngục quan bước lên phía trước nói đỡ, “Chúng thần đã hỏi rất nhiều lần, phạm nhân đều trả lời như vậy.” “Không nói sao? Hừ.” Ashurnasirpal cười hoang dại, đồng tử đen thăm thẳm nhìn thẳng vào biểu lộ run rẩy của Kiều Tang, “Ngươi muốn làm anh hùng? Tốt, ta sẽ giúp ngươi.” Ném phạm nhân xuống, hắn quay người gào thét ra lệnh cho ngục quan, “Sáng sớm ngày mai đem kẻ trộm mộ này trói ở bên ngoài Thần điện, tất cả quan viên triều đình và dân chúng đều phải tới xem~ Ta, Ashurnasirpal II muốn trước Thần Ninurta (4) trí tuệ vô biên, công khai kẻ dám can đảm khiêu chiến Vương quyền chỉ có một con đường chết!” “Bệ hạ vạn tuế!” “Các người nói cái gì... Tôi nghe không hiểu...” Kiều Tang khủng hoảng nhìn mọi người đều hướng vị vua kia quỳ lạy, không rõ lại phát sinh cái quỷ gì? Cuối cùng khi Ashurnasirpal đã bỏ đi, Hetela vẫn còn quay đầu chăm chú nhìn người bị trọng thương với vẻ đồng tình.”Bị đánh thành như vậy, ngươi thật đáng thương... Nếu ngươi thật sự là “Người kia”, tốt nhất là nên phô bày khả năng của ngươi.” Như có điều cần dặn dò, anh nói với đám ngục tốt, “Cậu nhóc kia sẽ phải chết, các ngươi có thể nhân nhượng thả nó xuống, cho chút nước và vài thứ ăn được?” Lính canh ngục biết rõ bên cạnh bệ hạ, Haidar không giống nô bộc, nên khi nói chuyện với anh cũng có vài phần kính trọng, “Không thể được, không có bệ hạ ra lệnh thì chúng ta không thể thả nó ra.” “Như vậy, tối thiểu cũng có thể để cho nó ăn uống chứ?” “Điều này... Ách, nể mặt ngài, vậy thì... Được rồi.” Trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi tuấn dật, mái tóc nâu vàng dài ngang eo vẫn lưu lại, cùng cai ngục thương lượng, thậm chí đưa cho hắn một chén nước nhỏ~ Kiều Tang quả thực không thể tin được trong hoàn cảnh khủng bố như vậy vẫn còn người tốt tồn tại. “Cảm ơn...” Cậu cảm động lên tiếng, uống sạch bách toàn bộ nước như kẻ chết khát hàng tháng trời trên sa mạc. Về phần đồ ăn, cả người cậu đau nhức đến tê liệt, căn bản không có khẩu vị ăn bất cứ thứ gì! (Còn tiếp…) (1) Theo QT thì tên của Ashurnasirpal II là Sa Ba Đặc (Chabat). Thống nhất sẽ dùng tên Ashurnasirpal.
Assur-Nasir-pal II (phiên âm: Assur-Nasir-apli, nghĩa là “Assur là người giám hộ của người thừa kế”) là vua của Assyria từ năm 883-859 TCN. Assur-Nasir-pal II kế vị cha mình, Tukulti-Ninurta II, năm 884 TCN. Ông nổi tiếng với sự tàn bạo của mình, xâm chiếm Lưỡng Hà và lãnh thổ của ngày nay là Lebanon, thêm chúng vào đế chế Assyria đang phát triển, và xây dựng Nimrud.. Ông cũng đã đàn áp một cách tàn bạo đối với cuộc nổi dậy ở thành phố Suru thuộc Bit-Halupe. *Gia đình: Ông là con của Tukulti-Ninurta II,con trai và là người kế vị của ông là Shalmaneser III. *Triều đại: Ông nổi tiếng với sự tàn bạo của mình, bằng cách sử dụng tù nô lệ để xây dựng một thủ đô Assyria mới tại Calah (Nimrud) ở Lưỡng Hà, nơi ông khôi phục lại thành phố với nhiều đền đài hùng vĩ. Ông cũng là một người cai trị thông minh khi đã nhận ra rằng ông có thể đạt được kiểm soát đế chế của mình tốt hơn bằng cách đặt các thống đốc Assyria hơn là phụ thuộc vào sự cai trị của các vị vua địa phương phải nộp cống. *Những chiến dịch: Sự tàn bạo của Ashurnasirpal II đối với những kẻ nổi loạn bảo đảm cho sự xuất hiện của quân đội ông sẽ khôg kích động nổi loạn nhiều hơn nữa. Quân đội của ông bao gồm bộ binh (kể cả lính trợ chiến và lính đánh thuê),kị binh nặng và nhẹ,chiến xa.Ashurnasirpal đã bất ngờ với các thành phố Tân-Hittite và các tiểu bang Aramaen ở miền bắc Syria chống cự đến cùng. Nhưng cũng gặp phải rất nhiều những thành phố nhỏ ngay lập tức đầu hàng, thường là đến ngay nơi đóng quân của ông và cống nạp. Ashurnasirpal II đã không thôn tính các thành phố Phoenicia nhưng thay vào đó là đã thiết lập nó như một nguồn cung cấp cho cỗ máy chiến tranh của Assyria. Sắt là cần thiết để chế tạo vũ khí, gỗ tuyết tùng Liban cho xây dựng, vàng và bạc cho các khoản thanh toán của quân đội.Tuy nhiên, vào giai đoạn cuối, các chiến dịch của Ashurnasirpal chỉ thành công trong một thời gian ngắn. [ Nguồn: Wikipedia Tiếng Việt ] (2) Cái đống lồm xồm của em Kiều Tang đây -.-
Chữ hình nêm Người Asyria cổ nói tiếng Akkad, một nhánh của ngôn ngữ Semitic. Các dòng chữ khắc đầu tiên xuất hiện vào thời vương quốc Assyria cũ. Vào thời Tân Đế quốc (tức thời của anh công Ashur),Assyria chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của ngôn ngữ Aramaic. Ngoài ra người Assyria cổ cũng sử dụng ngôn ngữ Sumer trong các văn bản của họ. [ Nguồn: go.vn, aoevietnam.org ] (3) Haidar: Hách Đặc Lạp. Cả chiều lần mò mới ra cái phiên âm Hetela, nhưng không có ý nghĩa gì cả -.- Phải là Haidar vì theo ngôn ngữ Arabic có nghĩa là ”Sư tử Lion/ Người có tên tuổi, quyền lực.” (4) Thần Ninurta: QT dịch là Neboo thần điện. Ninurta (Nin Ur: Chúa tể của trái đất) Ninurta thường xuất hiện cầm một cây cung và mũi tên, một thanh kiếm lưỡi liềm, hoặc một gậy tên là Sharur. Ở Assyria, Ninurta được thờ cúng cùng Ashur~ vị thần Mặt trời tối cao – sánh ngang với Marduk của Babylonian.
+ Thần Ashur là vị thần tối cao trong các vị thần của Assyria và là đấng bảo hộ quốc gia Assyria. Là thần Mặt trời có tính hiếu chiến và không thương kẻ thù địch; cái đạo họ theo chỉ cốt dạy cho dân ngoan ngoãn vâng phục cấp trên và biết cầu cho được nhiều ân huệ của thần thánh bằng ma thuật và sát tế mạng người. Trong một bia mới tìm ra được, nguời ta đọc thấy như sau: “tất cả những chiến sĩ bại trận này đã phạm tội đến thần Ashur và tìm cách chống đối với trẫm… Trẫm đã cho nhổ lưới chúng ra khỏi miệng và tiêu diệt chúng, những kẻ sống sót thì trẫm cho thiêu tế… chân tay chúng đã bị giật ra khỏi thân thể và ném cho chó cho heo ăn. Trong khi thi hành những việc này thì trẫm đã làm vui lòng các đại thần”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]