Ánh rạng đông xuyên thấu qua tầng mây u ám, rơi vãi xuống sa mạc.
Trên mặt đất, hai thân ảnh vội vàng chạy trốn, rời xa chiến trường khốc liệt.
“Haizz, ha...” Kiều Tang thở dốc, không ngừng chạy, “Haidar... Chúng ta... Còn phải chạy bao xa nữa?” Cậu nhìn về phía người đang nắm chặt tay mình. Haidar không đáp lời, lặng lẽ kéo người chạy về phía trước...
Một hồi lâu sau, anh rốt cục dừng lại, “Một dặm là đủ xa rồi, Bệ hạ và Mansur không biết đã đuổi tới chưa...” Anh buông tay.
Có thể thở rồi! Kiều Tang gấp gáp hít lấy không khí vào buồng phổi, xoa nắn cổ tay đã đỏ ửng vì bọ kéo đi, “Đây là nơi nào?” Tròng mắt đã khô lệ mờ mịt nhìn xung quanh trống huếch trống hoác, không có gì ngoài cát bụi trên nền đất nứt nẻ. Không có lời đáp, “Haidar?” Cậu tiến tới gần người đang đứng quay lưng về phía cậu.
Hadar quay lại đối mặt Kiều Tang, nhẹ nhàng nói một câu, “Nào, đưa Vương Giả Chi Thược cho ta, ta giúp cậu trở lại tương lai.”
Cơn gió thổi qua mái đầu nâu rám, sợi tóc dài tung bay như khiêu vũ trong không trung...
Kiều Tang ngắm nhìn người bạn xinh đẹp của mình, đến cuối cùng, cậu vẫn bị anh thuyết phục, chạy thoát khỏi binh sĩ Assyrian để tới nơi này.
Tháo vòng cổ xuống nắm trên tay, giờ phút này, Kiều Tang mới phát hiện viên đá đỏ trơn bóng không tỳ vết đã có vết nứt, máu tràn vết nứt khiến người nhìn mà kinh sợ —— Ashurnasirpal! Khuôn mặt đầy máu chiếm cứ đầu óc cậu… Hắn cứu cậu, không chút nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-mac-phong-bao/1575485/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.