Trong thư truyền ảnh, chưởng môn Minh Dương chân nhân Tố Nhân chắp tay sau lưng, nói lời thấm thía.
"Thời Nhung à, ngươi thân là quan môn đệ tử duy nhất của Thanh Từ đạo quân, suy ra chính là đại đệ tử thủ tịch của Vân Ẩn tiên phủ chúng ta, dựa theo quy củ tất nhiên phải tham gia Thanh Vân Hội một lần, lộ mặt trước vạn tộc."
"Thanh Vân đại hội mười năm một lần, giới hạn cao nhất là đến 50 tuổi, năm nay không đi, ngày sau dù sao cũng phải đi. Ta cân nhắc một đêm, nghĩ không bằng tranh thủ lúc sớm cho đỡ vội. Giờ ngươi cũng đã mười sáu, là độ tuổi tham dự nhỏ nhất, chẳng mấy thành tích không tốt, còn có thể nói là quá trẻ, rèn luyện không đủ, cũng không tính là mất mặt. Cho nên, ngươi vẫn là đi chuyến này đi ha? Danh sách trúng cử ta đã viết tên ngươi lên rồi."
Cuối cùng còn hòa ái cười nói, "Sư huynh tuyệt đối không có ý gì khác, sư huynh rất xem trọng ngươi ~"
Thời Nhung: "........"
Không cần bổ sung thêm một câu như vậy đâu.
......
Thời Nhung mang theo bức thư ngoài ý muốn này chạy đi tìm sư tôn.
Nhưng sáng sớm tinh mơ, người lại không ở trong tẩm cung.
Tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng thấy Bạch Diệc ở sau núi.
Hắn đứng ở một sườn núi trống trải, gần đó là rừng trúc xanh tươi ướt át, nơi xa lại nhìn thấy Thanh Sơn hùng vĩ trải dài.
Sườn núi nổi gió lớn, thổi bay ống tay áo cùng mái tóc của hắn, tựa như trích tiên hạ phàm.
Nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-dieu-su-ton-ngay-nao-cung-lo-ta-ngoeo-mat/244106/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.