Hắn nửa đùa nửa thật, Lộc Thời Thanh liếc mắt, nghiêm túc nói: "Hoài Hư, ta không thể lừa ngươi." 
Bùi Lệ giả vờ không rõ: "lừa ta chuyện gì?" 
"Ngươi thông minh như vậy, không thể nào không hiểu ý của vi sư. "Khó có dịp Lộc Thời Thanh dùng đến chức vị này, tận lực giữ khoảng cách nói, "Tuy có đủ loại nguyên nhân, nhưng ngươi sai thì chính là sai. Cho dù ta tha thứ cho ngươi thì lại như thế nào?" 
nếu là trước kia, thời điểm mọi chuyện còn chư xảy ra. Có lẽ Lộc Thời Thanh sẽ thực sự nhẹ nhàn hời hợt nói một tiếng "Không sao". Nhưng Lộc Thời Thanh đã đến một thế giới hoàn toàn mới, tiếp xúc với những thứ cũng mới hoàn toàn, rồi lại mất đi ký ức, đứng ở góc nhìn thứ ba, tỉnh táo công bằng phán xét sự việc này. 
Tình cảm riêng tư bị đào lên, hắn chỉ cảm thấy "Nguyên chủ" Thanh Nhai Quân bi thảm, Bùi Lệ tàn nhẫn. 
Thiếu nợ thì trả tiền, gϊếŧ người thì đền mạng, đây là chuyện hiển nhiên. Vì sao đặt ở trên người hắn, hắn lại phải tha thứ? 
Bùi Lệ trầm mặc một lát nói, "Đúng vậy... Lại như thế nào." 
Lộc Thời Thanh chậm rãi nói: "Ban đầu ta cũng từng may mắn trải qua những thống khổ này, để cho ta cuối cùng sánh đôi với Tinh Tinh. Nhưng nghĩ lại, ta cảm thấy ý nghĩ này vô cùng tốt. Tại sao ngươi phải cảm ơn gian khổ?, chẳng phải là vì mọi người sẽ trôi qua tốt hơn ư?" 
Bùi Lệ nghĩ, "Trải qua cực khổ, mới có thể hiểu được rất nhiều đạo lý." 
"Ta không cho là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-dieu-su-to/1111420/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.