Lộc Thời Thanh thử thăm dò hỏi: "Tinh Tinh, ngươi có biết phụ thân của ngươi...hiện giờ đang ở đâu không?"
Cố Tinh Phùng tựa hồ không tò mò với giấc mơ của Lộc Thời Thanh, cũng không truy vấn, lúc này nghe thấy hắn nhắc đến phụ thân mình, chỉ bình tĩnh đáp: "Đã chết từ lâu rồi."
Lộc Thời Thanh ngẩn người.
Nếu phụ thân Cố Tinh Phùng đã qua đời lâu rồi, vậy những cảnh mơ kỳ quái này đến từ đâu?
Nghĩ kỹ lại ba nắm trước đây lúc hắn khôi phục ký ức, xen lẫn trong những ký ức vụn vặt kia rõ ràng là thị giác của Cố Tinh Phùng mà.
Suy đi nghĩ lại thế nào cũng thấy hơi quái quái.
Thế nhưng liên quan đến chuyện đau lòng của Cố Tinh Phùng, Lộc Thời Thanh cũng không hỏi thêm nữa. Cố Tinh Phùng hối hả ngược xuôi vì hắn, câu nói đầu tiên hắn tỉnh lại không phải là cảm ơn mà là bóc trần vết sẹo của người ta.
"Xin lỗi, Tinh Tinh." Lộc Thời Thanh từ trong ngực Cố Tinh Phùng ngẩng đầu lên, mặt đầy áy náy.
"Không sao." Cố Tinh Phùng đương nhiên sẽ không so đo chuyện này, "Có đói bụng không?"
Từ trước đến giờ Lộc Thời Thanh vẫn không thích Tích Cốc, mặc dù Cố Tinh Phùng thường dùng linh lực của mình để tẩm bổ cho nhục thân của hắn, thân thể đã rời khói lửa nhân gian lâu ngày này, vẫn là không thể nhịn được đói khát. Sau khi Lộc Thời Thanh tỉnh lại trong bụng vẫn trống trơn, lúc này được Cố Tinh Phùng đề cập đến lại càng đói hơn.
"Đói." Hắn thành khẩn gật gật đầu, "Rất đói."
Khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-dieu-su-to/1111407/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.