Lời này dường như có tác dụng xuyên thấu thời gian.
Vài thập niên trước,lúc Cố Tinh Phùng còn được nuôi thả tại Hải Lâu Phong, từng bị Bùi Lệ đá gãy một cái xương sườn trước mặt mọi người. Khi đó có người từ trên trời giáng xuống, cũng dùng chính giọng điệu này quát bảo Bùi Lệ dừng lại.
Lúc này người đó đang ở trước mắt, nhưng hiện giờ người đó không có thể xác chỉ có thấy lấy trạng thái hồn phách hiện thân.
Bóng Hoa Bỉ Ngạn tựa như thua thớt nhưng lại như dày đặc, cao thấp không đều, ánh vào màu tóc nhạt nhẽo, cái bóng toàn thân tuyết trắng hư ảo như một giấc mộng đẹp đẽ.
Nhưng không thể nghi ngờ, đây chính là người đã chết ba năm, còn không biết hồn phách ở nơi đâu Lộc Thời Thanh.
Bùi Lệ xoa mắt rồi lại xoa mắt, cuối cùng nhìn Cố Tinh Phùng, có chút không dám tin tưởng, "Thật hay giả?"
Cố Tinh Phùng nhìn không chớp mắt, chỉ gật đầu, rồi đi đến bên cạnh Lộc Thời Thanh.
Hai người đứng sóng vai, in lên bụi hoa hai cái bóng một đậm một nhạt.
Bùi Lệ lẩm bẩm nói: "Cho nên Cố Tinh Phùng, vừa rồi ngươi hôn chính là..."
Quỷ Yên Chi đỡ trán, "Lúc nãy ta nhắc ngươi rồi, mà ngươi nào có thèm để ý tới ta. Ngươi còn nói hai người họ xứng đôi, còn nói cao nhân cứ vĩnh viễn giữ lại hồn phách này bên người...Đây đều do ngươi nói, hây da..."
"Đó là bởi vì ta không biết ấy là sư tôn!" Bùi Lệ phủ nhận toàn bộ, nói rồi muốn tiến lên trước chạm vào Lộc Thời Thanh, muốn xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-dieu-su-to/1111401/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.