Nghe vậy, Cố Tinh Phùng giương mắt nhìn hắn: "Chính ngươi cảm thấy có thể ư?"
Trong mắt Bùi Lệ xuất hiện sự ảm đạm, nhưng nghĩ tới ánh mắt ôn hòa khi xưa của Lộc Thời Thanh, hắn xốc lại tinh thần tự mình cổ vũ nói: "Sư tổ ngươi là người rộng lượng, còn dịu dàng thiện lương. Huống hồ ta còn là đệ tử thân cận nhất với người, ta tin chỉ cần ta thành tâm hối lỗi người chắc chắc sẽ tha thứ cho ta."
Hắn thề non hẹn biển, nhưng vẫn không có được câu trả lời của Cố Tinh Phùng, trong lòng không hiểu sao có hơi gấp gáp, "Hằng Minh, tại sao ngươi không lên tiếng?"
Cố Tinh Phùng nói: "Ta đang nghĩ."
"Nghĩ gì?"
"Nếu như người không rộng lượng thiện lương, chỉ dựa vào hành động đêm đó của sư tôn, chắc chắc người sẽ không cho ngươi cơ hội lại gần người lần nữa." Cố Tinh Phùng nhắm mắt lại, "Ta thà rằng người là một người cay nghiệt."
Bùi Lệ sửng sốt, hậm hực cúi thấp đầu."Ta nói những lời này, vốn muốn ngươi khuyên nhủ ta nhưng ngươi lại cho ta thêm sự khó chịu. Mà thôi dù sao ngươi vốn đã quái gở, ta cũng không trông cậy vào cái miệng của ngươi có thể thốt ra lời hữu ích."
Ánh mắt Cố Tinh Phùng đột nhiên lạnh xuống, dường như Bùi Lệ nghĩ tới điều gì đó đổi giọng hòa hoãn nói: "Được rồi, dù sao cũng đã là chuyện cũ ta đứng đây suy nghĩ lung tung cũng không có chỗ nào tốt, vẫn là cứu sư tổ ngươi quan trọng hơn. Ngươi và ta mấy ngày nay bôn ba khắp nơi, ngươi lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-dieu-su-to/1111383/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.