Đến lúc này, ngay cả Lộc Thời Thanh đứng cạnh quan sát cũng giật mình, không biết Cố Tinh Phùng muốn làm gì. Nhưng Thanh Nhai Quân cũng rất trấn định, nằm dưới thân Cố Tinh Phùng khẽ ngẩng đầu, "cảm ơn con đã có lòng, lặng lẽ đến đây lấy sương sớm cho ta. Chỉ là không chịu cẩn thận gì hết, trúng chướng khí rất khó chịu phải không." Hắn vươn tay, chỉ vào ngực Cố Tinh Phùng, linh lực cũng theo đó rót vào thể nội của Cố Tinh Phùng. Nhưng giải độc cần một khoảng thời gian nhất định, trong quá trình còn kèm theo choáng đầu ù tai. Cố Tinh Phùng nhíu mày, bỗng ôm chặt Thanh Nhai Quân. Thanh Nhai Quân cũng không cảm thấy bị mạo phạm, tiếp tục chuyên chú truyền linh lực, "Tinh Tinh nhẫn nại chút nữa đi, sắp xong rồi." Nghe thấy câu lừa dối đầy dịu dàng này, Cố Tinh Phùng chớp đôi mắt mông lung, "Là... Người?" Động tác Thanh Nhai Quân hơi dừng lại, đồng thời nhìn theo hướng Cố Tinh Phùng đang nhìn, hai mắt cong cong: "Đúng, là sư tổ, tỉnh rồi hả?" Tuy dưới sự thúc đẩy của linh lực, ánh mắt Cố Tinh Phùng càng ngày càng thanh minh, nhưng nét mặt của y vẫn mê mang như cũ. Y ngây thơ gật đầu, "Người là..." Lời còn chưa dứt,bỗng y cúi đầu xuống. Lộc Thời Thanh sợ ngây người. Lúc này, trong tầm mắt của hắn bóng hoa chói lọi,hai thân ảnh dưới gốc cây thân thiết kề nhau. Cánh mai Ngọc Điệp bay tán loạn rợp trời, nhìn thì lạnh lùng nhưng cũng không lấn át được nhiệt ý vô hình trong hư không. Thanh Nhai Quân vẫn luôn ung dung thong thả cuối cùng cũng bị chấn động. E rằng hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, đồ tôn của hắn sẽ làm ra chuyện này với hắn. Trong lòng hắn, Cố Tinh Phùng so với đứa bé nhặt được mười tám năm trước thân hình cũng chỉ cao lớn hơn chút, suy cho cùng vẫn là đứa trẻ. Nhưng Cố Tinh Phùng đang chân chân thực thực hôn hắn. Chẳng những hôn, hơn nữa còn với tay xốc mặt nạ của hắn lên, hôn vào môi thật của hắn. Cũng bởi vậy, nữa mặt trên của Thanh Nhai Quân bị mặt nạ che khuất, ngay cả đôi mắt cũng bị vây trong bóng tối, toàn thân hắn cứng ngắc, thậm chí ngón tay đè trước ngực Cố Tinh Phùng còn run rẩy. Cố Tinh Phùng hoàn toàn không hay biết phản ứng của hắn, y từ từ nhắm lại hai mắt hôn rất chân thành. ... Động tác hôn môi này, hình như có bóng dáng của quyển « Song Tu Bí Thuật » đâu đây. Lộc Thời Thanh đau lòng nghĩ, Sách cấm hại người rất nghiêm trọng. Trời chiều ngã về tây, bóng hoa lay động mấy lần trên chiếc mặt nạ tái nhợt, Thanh Nhai Quân mới kịp phản ứng dùng sức đẩy Cố Tinh Phùng ra. Thậm chí trên miệng vẫn còn ướt át hắn cũng không kịp lau khô đã vội vàng đeo mặt nạ lên, sau đó đặt tay lên vị trí phần miệng, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Cố Tinh Phùng. Cố Tinh Phùng ngồi dậy từ trong bụi hoa, trên mặt bị từng rặng mây đỏ che kín. Trên mặt y tràn đầy sợ hãi, không còn chút mờ mịt nào sót lại, ngập ngừng nói: "Sư... Sư tổ." "Con... Con..." Thanh Nhai Quân nhẫn nhịn nửa ngày, không nói ra được nguyên do. Cố Tinh Phùng quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống: "Vừa rồi ta tưởng là ảo giác, sư tổ phạt ta đi." Sau khi khôi phục bình thường, y vẫn là tiểu đồ tôn nhu thuận hiểu chuyện, không thích nói nhiều kia. Thanh Nhai Quân chỉ biết thở dài"Ta đương nhiên biết đó là ảo giác, nếu không con cũng sẽ không hôn ta." Ánh mắt Cố Tinh Phùng lấp lóe, "Sư tổ nói đúng." "Đứng lên đi."Ngữ khí Thanh Nhai Quân hơi dịu lại, "Cũng may sư tổ là nam nhân, bị con hôn cũng không mất gì." "... Dạ." Cố Tinh Phùng yên lặng đứng lên. Cũng không biết "Dạ" này là "Dạ" Thanh Nhai Quân kêu y đứng lên hay là "Dạ" câu Thanh Nhai Quân nói "Bị hôn cũng không mất gì." Nhưng trong mắt Thanh Nhai Quân thâm trầm sâu kín, tựa như mây đen che khuất ánh trăng. Cố Tinh Phùng thấp giọng hỏi: "Sư tổ là lần đầu tiên ạ?" "Lần đầu tiên gì?" "Lần đầu tiên...Bị người khác hôn." Mặt Cố Tinh Phùng lại bắt đầu đỏ tiếp. Thanh Nhai Quân cười, "Đó là đương nhiên, sư tổ xấu như thế, có ai dám hôn đâu." "...Xin lỗi người." Thanh Nhai Quân hình như không ngần ngại thật: "Không sao mà con cũng đâu phải cố ý." Cố Tinh Phùng lắc đầu: "Nhưng dường như người không được vui cho lắm." "Đâu có." Thanh Nhai Quân nói, phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ, "Chỉ là ta có hơi mất mát." "Vì sao?" Thanh Nhai Quân vỗ vỗ bả vai Cố Tinh Phùng, "Bởi vì, con trưởng thành rồi." Cố Tinh Phùng không rõ ràng cho lắm, không nói gì nhìn hắn.
Thanh Nhai Quân rủ đôi mắt xuống, xoay người rời đi, "Sau này còn sẽ dần dần không cần sư tổ nữa." Hắn vừa đi vừa tự nói: "Tinh Tinh có người thích, sư tổ mừng thay con. Đợi sau khi con lập gia đình rồi thì ngày lễ ngày tết xin con dẫn người nhà đến thăm sư tổ." Cố Tinh Phùng đứng sau lưng hắn nói, "Ta không đón dâu." "Đừng ngốc như thế." Thanh Nhai Quân chỉ lo cúi đầu rảo bước, "Ngươi thích người ta mà không chịu cưới, chẳng phải sẽ phụ lòng cô nương nhà người ta ư?" Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát: "Ta không thích cô nương." "Lại lừa sư tổ nữa." Thanh Nhai Quân không tin, "Con không thích cô nương, vậy vừa rồi vì sao hôn sư tổ? Không phải trong ảo giác đó con xem sư tổ là cô nương con ngưỡng mộ đó ư?" "..." Thanh Nhai Quân thấy y nghẹn lời, khe khẽ thở dài: "Đứa nhỏ này, còn học được mạnh miệng nữa." Cố Tinh Phùng nói: "... Dù sao không thích, cũng không cưới." "Được, dù sao con cũng còn nhỏ." Thanh Nhai Quân đôi co với y nữa. Hai người cứ như vậy một trước một sau đi trong chốc lát, tâm tình Thanh Nhai Quân phức tạp vẫn không thể thoát khỏi vấn đề "Đứa nhóc này đã lớn rồi" của mình, Cố Tinh Phùng cũng tâm sự nặng nề. Thẳng đến khi trở về Thiên Kính Phong, Cố Tinh Phùng mới nhịn không được hỏi: "Nếu sau này ta rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, ta...Vẫn có thể trở về chứ?" Thanh Nhai Quân ngẩn người: "Đương nhiên, con là đồ tôn của ta mà." Ánh mắt Cố Tinh Phùng hơi tối lại, "Ta sợ không thể, ta sợ... Tìm không thấy đường về." Thanh Nhai Quân không biết thâm ý trong lời của y, buồn cười nói: "Con sợ lạc đường à?" Cố Tinh Phùng gật đầu. "Cũng phải, con khác với sư tôn con. Hắn thích ra ngoài đi đây đi đó, còn con thì luôn tại Thiên Kính Phong giúp đỡ ta." Thanh Nhai Quân trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi cao nhất trên Thiên Kính Phong, "Có cách rồi con đi theo ta." Hai người ngự kiếm, bay đến chỗ đỉnh núi kia. Dưới vách núi là sóng biển cuồn cuộn, trên sườn núi là gió mạnh phần phật, nhưng áo bào và tóc mai của hai người lẫn lù lù bất động. Thanh Nhai Quân quay người, nhìn từ xa đến gần, rồi nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy những ánh đèn nhỏ vụn, chi chít khắp nơi, thu hết toàn bộ Biển Cả Một Cảnh vào trong tầm mắt. "Tinh Tinh, đây là nơi cao nhất Biển Cả Một Cảnh." Cố Tinh Phùng gật gật đầu, trong mắt chứa đầy nghi hoặc. "Con nhìn đi." Thanh Nhai Quân lấy Tố Quang Kiếm ra, một tay giơ cao chỉ lên trời tay còn lại thôi động linh lực. Sau một khắc, một luồng ánh sáng từ mũi kiếm vọt ra bắn thẳng về phía chân trời, tạo thành một chùm pháo hoa màu lam nhạt, nữa bầu trời trong nháy mắt sáng rực như ban ngày. Đôi mắt Cố Tinh Phùng trong lúc đó cũng sáng như sao trời. Thanh Nhai Quân mỉm cười nói: "Tinh Tinh, sư tổ nói nhỏ cho con biết bí mật này." "...Bí mật?" "Đạo hiệu của con, gọi Hằng Minh." "Không phải đến lúc tròn hai mươi tuổi mới được ban đạo hiệu ư?" "Hây, chờ không kịp nữa." Thanh Nhai Quân nhìn ánh sáng dần lụi tàn nơi chân trời, "Đây là lần đầu tiên sư tổ tự mình phong đạo hiệu, hồi hộp lắm luôn đó...Con có thích không?" "Thích." Cố Tinh Phùng gật đầu. Dư quang tán đi, nhưng trong mắt y tinh quang vẫn còn tồn tại. Thanh Nhai Quân vỗ vỗ vai của y, "Tinh Tinh, con cứ an tâm dạo chơi đây đó đi, có đạo hiệu này đi theo con. Cộng thêm mỗi đêm sư tổ đều sẽ phóng xạ linh lực thế này, chiếu sáng đường về nhà cho con." Lộc Thời Thanh từ trong mơ tỉnh lại. Cảnh thấy được trong mơ quá mức rung động, thậm chí hắn còn không kịp điều động suy nghĩ của mình. Tạm thời không nói đến trong ảo giác Cố Tinh Phùng đã xem Thanh nhai Quân thành cô nương khác, chỉ nói chuyện mỗi đêm đều phóng xạ linh lực này thôi. Lộc Thời Thanh nhớ kỹ,sau khi hắn xuyên qua, đêm vào Biển Cả Một Cảnh kia, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh Cố Tinh Phùng đứng trên đỉnh núi kia phóng xạ linh lực. ... Thì ra đúng là do Thanh Nhai Quân dạy cho y? Lúc ấy Lộc Thời Thanh đã hoài nghi lời giải thích "chỉ là luyện công" của bọn Thẩm Kiêu, hắn cảm thấy nó giống như đang phát một tín hiệu gì đó thì đúng hơn. Hiện giờ xem ra, hẳn là Cố Tinh Phùng đang chỉ dẫn nguyên chủ, hi vọng sau khi nguyên chủ thấy những quang hoa này sẽ tìm được đường về nhà. Trong lòng Lộc Thời Thanh chua sót. Đích thật là tìm được đường về nhà, nhưng trở về không phải là nguyên chủ. Hắn bỗng nhiên bướng bỉnh, bắt đầu kêu réo hệ thống. Lần này, rốt cuộc hệ thống cũng trả lời, ngữ khí cũng khá cẩn thận."Ngươi tìm ta hả, Thanh Nhai?" "Tiểu Bạch, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề." "Được ngươi hỏi đi." Hệ Thống càng cẩn thận. "Vì sao không cho nguyên chủ sống lại, mà để ta xuyên qua thay thế người ta?" Lộc Thời Thanh hỏi.
Hệ thống tựa hồ có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, "Hả? Sao lại hỏi cái này?" "Tinh Tinh nhớ mong sư tổ y như thế, kết quả trở về lại là một người xa lạ." Lộc Thời Thanh sa sút tinh thần nói, " ngươi không cảm thấy như thế rất tàn khốc ư?" Hệ thống trầm mặc một hồi, nói, "Trên thế giới này, chuyện tàn khốc thì rất nhiều, ở đâu ra nhiều sự việc mỹ mãn thế chứ, nếu Thanh Nhai Quân trở về ngươi cũng không thể khởi tử hồi sinh. Còn nữa, ngươi không muốn biết, sao ta phải lừa ngươi, đây là một quyển truyện máu cún ư?" Nói đến chuyện này đã thành công dời đi lực chú ý của Lộc Thời Thanh, "À đúng, ta cũng đang muốn hỏi ngươi cái này,tại sao?" "Bởi vì ta cảm thấy, nếu ngươi biết nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, chắc chắc sẽ giúp hắn truy xét ngọn nguồn." Hệ thống nói, "Nhưng mục đích của ngươi, chỉ có sống sót. Hiện giờ ngươi là phế nhân, thế giới này còn có nguy cơ tứ phía, ta sợ ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới..." Ngữ khí của Hệ thống rất nhẹ nhàng, nhưng Lộc Thời Thanh không cách nào tiếp nhận: "Cho nên ngươi mới gạt ta phải không tiểu Bạch?" "Ta cũng vì tốt cho ngươi mà thôi." Hệ thống lẽ thẳng khí hùng nói, "Dù sao mọi hành vi của ngươi hiện giờ, đã đúng y như suy đoán của ta đó thôi. Nếu ngươi gọi ta ra để chỉ trích ta, ta cũng không còn gì để nói nữa." Lộc Thời Thanh thở dài, "Vậy ngay từ đầu ngươi cũng không nên nói xấu Tinh Tinh chứ, y vô tội mà." Hệ thống cười: "Hừ, thì ra ngươi vì bênh vực kẻ yếu nên mới gọi ta ra chứ gì." "Ta không có, ta chỉ nói sự thật thôi." Lộc Thời Thanh không biết phải làm sao mỗi lần vừa nhắc đến Cố Tinh Phùng hệ thống liền kích động, hắn có lý cũng biến thành vô lí. "Hay cho câu chỉ nói sự thật." Hệ thống thản nhiên nói, "Vậy ngươi cứ việc mắng ta xả giận cho y đi. Chuyện sau này của ngươi ta cũng sẽ mặt kệ, ngươi cứ yên tâm ở lại bên cạnh y là được." Lộc Thời Thanh sững sờ: "Không, ta không thể ở lại đây." "Tại sao, không phải ngươi rất thích y ư?" Lộc Thời Thanh vừa định phản bác, nhưng chính xác là hắn có một chút tình cảm không nên có với Cố Tinh Phùng. Đành phải nói: "Tóm lại là ta không thể ở lại đây. Van ngươi đó tiểu Bạch, đưa ta rời khỏi Biển Cả Một Cảnh đi. Cho dù hồn phách không được đầy đủ, ta cũng không quan tâm đâu." Thế nhưng lúc này, hệ thống lại bàn điều kiện với hắn, "Hồn phách của ngươi ở trên mặt nạ, lúc trước ta không biết mặt nạ ở nơi nào, nhưng hiện tại biết rồi.Ngươi phải lấy được nó mới có thể rời khỏi Biển Cả Một Cảnh." Kỳ thật, Lộc Thời Thanh cầu xin hệ thống xong thì hối hận, hắn thấy mình rất ít kỷ, vì trốn tránh Cố Tinh Phùng, mà ngay cả hồn phách của nguyên chủ đều mặt kệ. Cũng may hệ thống không chiều theo hắn, ngược lại đốc thúc hắn đối mặt. Nhưng tin tức hệ thống cho khiến hắn nhớ tới sư tôn Dật Thiên Tử của nguyên chủ. Nguyên chủ đã từng đáp ứng Dật Thiên Tử, không tháo mặt nạ, không thành tiên, không rời khỏi Biển Cả Một Cảnh. Tuy hắn không rõ vì sao Dật Thiên Tử lại yêu cầu hà khắc như thế đối với nguyên chủ, nhưng câu "Muốn thần hồn đầy đủ thì không thể rời khỏi mặt nạ" khiến hắn thật lâu cũng không thể quên nghi ngờ này. Câu ngược lại chính là "Nếu rời khỏi mặt nạ, thần hồn sẽ không đầy đủ." Câu này chẳng phải là trù nguyên chủ nếu gỡ mặt nạ ra sẽ hồn phi phách tán đó ư? Ngay từ đầu Lộc Thời Thanh vẫn hiểu theo chiều như thế. Nhưng hiện giờ nghe hệ thống nói... Hồn phách của hắn không đầy đủ chắc là do tháo mặt nạ đó xuống quá? Nhưng hắn sống rất khỏe mạnh, ngoại trừ ký ức vụn vặt, ngoài ra không còn ảnh hưởng gì khác, Chẳng lẽ mặt nạ này đoạt đi một phần hồn phách của người khác nhưng không làm tổn hại đến tính mạng của người đó? Cái này quá kì quái,tại sao Dật Thiên Tử Bạch Tiêu lại muốn an bài như thế? Lộc Thời Thanh không so đo chuyện hệ thống lừa gạt hắn nữa, một lòng chỉ muốn tìm được mặt nạ. Mà chiếc mặt nạ này đang nằm chễm chệ ngay chính điện của Hải Lâu Phong. Vốn chỉ cần Lộc Thời Thanh nói một tiếng với Cố Tinh Phùng là có thể lấy đi, nhưng hệ thống lại nghiêm cấm hắn không được nói cho Cố Tinh Phùng hoặc bất cứ kẻ nào nghe chuyện này. Lộc Thời Thanh không rõ dụng ý của hệ thống, nhưng hệ thống không giải thích. Nghĩ đến sau khi rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, cũng chỉ có thể cùng hệ thống sống nương tựa lẫn nhau, Lộc Thời Thanh không tranh chấp với nó nữa. Dù gì nó cũng chỉ kêu mình âm thầm lấy mặt nạ mà thôi cũng không xúi mình đi hại người. Đến ngày hội Tiên Vân, các phái trong Biển Cả Một Cảnh đều hòa thuận vui vẻ, môn phái khắp nơi tề tựu, Cố Tinh Phùng ngày nào cũng phải tiếp đãi, bận tối mày tối mặt. Lộc Thời Thanh ở tại Thiên Kính Phong, cũng đi theo nhìn những tu sĩ tới từ bên ngoài Biển Cả Một Cảnh. Quả nhiên tiên phong đạo cốt, ai ai cũng có phong thái riêng mình. Nhất là vị chưởng môn của Hà Lạc Tĩnh Địa kia, rõ ràng chỉ là Phân Thần hậu kỳ, nhưng lúc hành tẩu lại bồng bềnh như tiên, tựa như đã là người phi thăng rồi. Nguyên chủ và Cố Tinh Phùng cũng là những nhân vật có khí chất thượng thừa trong giới tu sĩ, nhưng so sánh với vị chưởng môn Hà Lạc Tĩnh Địa này vẫn còn vương lại chút bụi trần. Hắn mặc phục chế màu xanh nhạt, cài phát quan của chưởng môn, đi theo bên người là một thanh niên mặt phục chế cùng màu. Hai người một trước một sau tiến vào Noãn Nguyệt Đài. Bắt đầu từ ngày đó hệ thống đã sinh động hơn rất nhiều, lúc này không ngậm miệng nữa mà giới thiệu với Lộc Thời Thanh: "Người này là Thường Tùng Đào* chưởng môn của Hà Lạc Tĩnh Địa, phía sau hắn tên là Đinh Duyên. Ngươi không biết hắn, nhưng tổ thúc phụ của hắn, ngươi chắc chắn rất quen thuộc." *Tên của anh này cũng có nghĩa là "Tiếng thông reo(khi có gió thổi qua)" Lộc Thời Thanh ngẩn người: "Hắn họ Đinh, hẳn là..." "Không sai, thúc tổ phụ của hắn chính là Đinh Hải Yến," Hệ thống nói, " có lẽ hắn biết chức chưởng môn của Biển Cả Một Cảnh là vô vọng, nên hắn đã điều động Đinh Duyên người có thiên phú cao nhất trong tộc bái nhập Hà Lạc Tĩnh Địa. Tuy hắn trẻ tuổi, nhưng hiện giờ cũng là người ở giai đoạn Xuất Khiếu trung kỳ rồi, chỉ đáng tiếc." "Đáng tiếc cái gì?" "Đáng tiếc Thường Tùng Đào như mặt trời ban trưa, nếu Đinh Duyên muốn làm chưởng môn, sợ là phải đợi rất nhiều năm nữa." Hệ thống cười lạnh, "Bọn hắn hôm nay đến đây, tránh không được chuyện sẽ biện hộ thay cho Đinh Hải Yến." Lộc Thời Thanh lo lắng. Hệ thống trông thấy biểu lộ của hắn, nhân tiện nói: "Ngươi yên tâm đi, Cố Tinh Phùng làm người lạnh lẽo cứng rắn, tuyệt đối khó chơi." Lộc Thời Thanh cũng không phải lo lắng việc Cố Tinh Phùng sẽ bỏ qua cho Đinh Hải Yến, hắn chỉ sợ Cố Tinh Phùng bị người khi dễ. Nhưng hệ thống lại thúc giục hắn, "Đợi giữa trưa đại hội bắt đầu, tất cả mọi người đến Thiên Kính Phong tham dự. Thì ngươi âm thầm đến Lâu Hải Phong lấy mặt nạ, biết chưa?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]