Tình huống đã xảy ra thì không thể ngăn cản. Lần này, Liễu Tuyền cùng Dương Thiên Thiệu lăn qua lộn lại trên mặt đất, dùng cả tay lẫn chân quyền đấm cước đá đối phương. Đám đệ tử bên phe Dương Thiên Thiệu muốn xông vào hỗ trợ, lại bị Liễu Khê kêu người ra ngăn cản, đánh qua đánh lại, trong phút chốc chướng khí mù mịt. Dược thảo, chu sa, vật liệu gỗ, thư tịch trộn thành một đống. Tống Dương muốn chạy ra ngoài tìm người lớn tới trấn áp, nhưng bị Liễu Khê giữ chặt. Hắn đẩy Tống Dương xuống dưới mặt bàn, cũng căn dặn Lộc Thời Thanh đang đứng hóng chuyện ở cửa chính cách xa chút, nhưng đừng đi cáo trạng. Chờ sau khi Lộc Thời Thanh đáp ứng, hắn liền đóng cửa lại, tất cả động tĩnh đều bị ngăn cách với bên ngoài. Lộc Thời Thanh ghé vào khe cửa nhìn, Tống Dương sốt ruột lôi kéo Liễu Khê Liễu Tuyền, dường như đang khuyên giải. Nhưng Dương Thiên Thiệu đánh một quyền vào mặt hắn, rốt cục Tống Dương không nhịn nữa, đạp Dương Thiên Thiệu lăn quay ra đất, rồi cũng đi theo gia nhập trận chiến. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy là lạ. Cúi đầu nhìn xuống, thì thấy Diêu Nhất Thành chẳng biết lúc nào đã đến đây, hóp lưng lại như mèo, ngồi xổm cạnh cửa nhìn vào trong khe cửa. Lộc Thời Thanh vội thối lui, chột dạ nói: "Diêu phong chủ, ngươi... Ngươi đến hồi nào vậy." Diêu Nhất Thành đứng lên, chỉ vào đại môn kinh ngạc nói, " Xảy ra chuyện lớn như thế sao ngươi không thông báo cho ta?" Lộc Thời Thanh do dự một chút,nói tính toán của mình cho Diêu Nhất Thành nghe, "Việc này là bởi vì Tống Dương mà ra, trước đó Tống Dương vô ý đắc tội một số đệ tử, những đệ tử kia lại đỏ mắt vì Biển Cả Một Cảnh đối với Tống Dương quá tốt, hôm nay chạy tới tìm hắn gây sự. Ta cảm thấy, nếu như lúc này Diêu phong chủ ra mặt, bọn hắn chắc chắc sẽ cảm thấy ngươi đang giúp Tống Dương, thành kiến với hắn sẽ nặng hơn nữa. Hiện giờ đã có người khác ra mặt thay Tống Dương, đây là chuyện tốt, thứ nhất là làm cho đối phương hiểu được Tống Dương không dễ chọc như vậy, thứ hai có thể cho Tống Dương lấy lại chút lòng tin. Cho nên... Ta mới không báo với ngươi." Diêu Nhất Thành nâng cằm lên ngẫm lại, "Có đạo lý, vậy cứ như thế đi." Hắn lại ngồi xổm xuống ghé vào khe cửa xem náo nhiệt. Lộc Thời Thanh: "..." Thật đúng là tùy tâm sở dục mà. Hắn cũng tiếp tục vây xem, vốn cho rằng nhìn là đủ rồi. Nhưng Diêu Nhất Thành còn thỉnh thoảng đẩy hắn, "Ngươi nhìn xem, tên đệ tử kia mặt trắng nõn, giống hệt cái bình hoa." "Chậc, một quyền này đánh mạnh quá trời, ta nhìn còn thấy đau nữa mà."" "Dược thảo của ta! Đám nít ranh này đánh nhau thì đánh đi, đừng lây họa cho thảo dược của ta a a a." Người này nào giống phong chủ, rõ ràng giống tên côn đồ chợ búa chuyên đi hóng chuyện xem náo nhiệt đây mà. Lộc Thời Thanh nhịn xuống xúc động xông vào can ngăn, còn phải cổ động cho Diêu Nhất Thành, trong lòng hơi mệt mỏi. Chỉ là cuộc hỗn chiến này không tiếp tục được bao lâu nữa. Ngay lúc Diêu Nhất Thành đang xem say sưa ngon lành, quên cả trời đất, sau lưng bỗng truyền đến một câu hỏi: "Bão Phát? Ngươi ở chỗ này làm gì?" Toàn thân Diêu Nhất Thành chấn động, Lộc Thời Thanh thầm nghĩ không tốt. Hai người cùng nhau quay đầu, chỉ thấy Đinh Hải Yến mang theo mấy người đệ tử đang nhíu mày nhìn bọn hắn. Diêu Nhất Thành ấp úng: "Sư tôn... Lão nhân gia ngài tới, vì sao không thông báo một tiếng, để đệ tử...Đi đón ngài." "Ta có mấy câu, giao phó xong đi liền, không cần thiết phải huy động nhân lực." Đinh Hải Yến dứt lời,nhìn Lộc Thời Thanh. Lần gặp mặt trước đó đã xảy ra nhiều chuyện không được vui cho lắm, Lộc Thời Thanh tự giác tránh ra sau lưng Diêu Nhất Thành, nhưng Đinh Hãi Yến đã trông thấy hắn từ sớm, híp mặt nói: "Lại là ngươi." Lộc Thời Thanh cúi đầu, hô: "Đinh phong chủ, xin...Xin chào."Hắn nhìn chằm chằm vào cây thước Cảnh Ngộ trong tay Đinh Hải Yến. Chuyện lần trước tuy là chưa đánh trúng người hắn những đã làm hắn có bóng ma tâm lí. Mà lúc Đinh Hải Yến nói chuyện, sẽ theo thói quen gõ gõ cây thước Cảnh Ngộ vào lòng bàn tay, trong lúc vô hình khiến đối phương cảm thấy áp lực. Giờ này hắn lại làm ra hành động đó, hỏi Lộc Thời Thanh: "Ngươi không phải đệ tử của Biển Cả Một Cảnh, tại sao lại đi theo bọn họ tu tập? Hửm?" Diêu Nhất Thành cũng nhịn không được hít một hơi, Lộc Thời Thanh cẩn thận giải thích nói: "Ta tới để..." "Ầm —— " Trong phòng luyện đan truyền ra tiếng vang, dọa tới hết dũng khí không được nhiều lắm của hắn, hình như là lô đỉnh bị ngã. Đôi mày Đinh Hải Yến nhăn lại, giơ cây thước Cảnh Ngộ chỉ vào đại môn, hỏi hai người họ "Trong phòng luyện đan xảy ra chuyện gì, tại sao lại la hét ầm ĩ như thế?" Một nén nhang sau. Lộc Thời Thanh bị ngăn ở cổng, không được vào trong, gấp đến độ xoay mòng mòng. Trong phòng luyện đan thì một mảnh hỗn độn, chúng đệ tử đều quỳ trên mặt đất, đang chờ đến lượt mình để bị xử lý. Mặt Đinh Hải Yến đen như đít nồi ngồi trên ghế cao, lấy cây thước Cảnh Ngộ của mình gõ xuống bàn hai cái, "Nói như thế, tức là các ngươi đến Biển Cả Một Cảnh để học đánh nhau, kéo bè kết phái phải không! Phạt Tích cốc ba ngày, lập tức thi hành!" Chúng đệ tử mới đến Biển Cả Một Cảnh có mấy tháng, cũng chưa được tập thuật pháp Tích Cốc. Cứ tùy tiện bắt nhịn ăn ba ngày như thế cơ thể tuyệt đối sẽ không chịu nổi. Liễu Tuyền ngẩng đầu: "Bẩm Đinh thái sư thúc tổ, là do con lừa con Dương Thiên Thiệu ra tay trước!" Trên mặt Dương Thiên Thiệu tím bầm một mảng lớn, cãi lại nói: "Đinh thái sư thúc tổ, là do Liễu Tuyền mắn ta trước." "Ngươi không bắt nạt Tống Dương, thì ta chửi ngươi làm mẹ gì?" Liễu Tuyền trừng mắt. Dương Thiên Thiệu cười lạnh: "Đó là chuyện riêng giữa tà và Tống Dương, liên quan gì tới ngươi." Liễu Tuyền muốn nói thêm gì đó nhưng Liễu Khê giữ chặt hắn lại, nói với Đinh Hải Yến: "Cho dù mọi chuyện là thế nào thì ẩu đả gây chuyện đã phạm vào quy củ của Biển Cả Một Cảnh. Là lỗi của bọn ta, mong thái sư thúc tổ trách phạt." Đinh Hải Yến cười lạnh, "cuối cùng cũng xuất hiện được một người đỉnh thiên lập địa, các ngươi thì chỉ biết đổ lỗi cho nhau mà thôi." Hắn nhìn Diêu Nhất Thành, "Còn ngươi nữa, ngươi thân là trưởng bối, chẳng những không ngăn lại, ngược lại còn đứng bên ngoài hóng chuyện, còn ra thể thống gì nữa!" Trong phòng luyện đan lặng ngắt như tờ. Diêu Nhất Thành cúi thấp đầu nói: "Vừa rồi,người kia...Nói rất có lý, ta cũng cho rằng cứ nhúng tay vào chuyện của các đệ tử là không quá thích hợp." "Ngươi là phong chủ, còn phải dựa vào người khác dạy ngươi làm việc?" Đinh Hải Yến giận quá hóa cười, "Lời nói hoang đường như thế, là ai nói?" "Bẩm sư tôn, không có... Không ai nói hết." Diêu Nhất Thành cảm thấy không thể bán đứng Lộc Thời Thanh được. Diêu Nhất Thành cùng Thanh Nhai Quân, cũng là người không quen nói láo, ấp a ấp úng lộ đầy sơ hở. Đinh Hải Yến cầm thước Cảnh Ngộ gõ mạnh vào bàn, "Ngươi tưởng ta già rồi cho nên rất dễ dụ?" Đám người giật nảy mình, Lộc Thời Thanh chạy đến cổng "Lời này, là ta nói." Đinh Hải Yến thấy hắn, chậm rãi đứng dậy, "Lại là ngươi." Lộc Thời Thanh thấy thước Cảnh Ngộ lắc lư bên hông Đinh Hải Yến không khỏi lau mồ hôi,nhỏ giọng nói: "Có gì thì từ từ nói, đừng xài tới cây thước đó được..." "Không." Đinh Hải Yến tựa như bị thứ gì đó đánh trúng, đột nhiên lách mình đến cửa, âm trầm nhìn hắn lom lom, "Có gì thì từ từ nói... Lại là cái câu chó má này, ngươi có ngon thì thử lặp lại lần nữa xem nào?" Lộc Thời Thanh hoàn toàn tỉnh ngộ. Lần trước cũng là câu này chọc giận Đinh Hải Yến, xem ra Đinh Hải Yến hận nhất là câu nói này. Nói có khéo hay không chứ, câu nói này lại là câu cửa miệng của hắn, thời điểm khuyên người ta thường hay dùng. Sợ Đinh Hải Yến xuất thủ, hắn vội sửa lời: "Không không, ta không nói nữa." Dù là như thế, Đinh Hải Yến cũng không dễ dàng buông tha cho hắn, "Nhúng tay vào việc riêng của chúng đệ tử là không thích hợp? Ngươi nói đi? Năng lực của ngươi cũng lớn thật, chức chưởng môn của Biển Cả Một Cảnh cho ngươi làm, thấy thế nào?" Toàn bộ Biển Cả Một Cảnh, chỉ có Đinh Hải Yến mới dám phách lối như thế, lấy vị trí kia ra nói chuyện. Người ở chỗ này ai cũng không thể nhận, ai cũng không dám nhận.
Lúc này có một thân ảnh từ trên trời rơi xuống, lúc đáp xuống tiện thể kéo Lộc Thời Thanh ra sau lưng, đứng ngay giữa hắn và Đinh Hải Yến. "Tinh..." Mặt Lộc Thời Thanh bị vài sợi tóc trắng hơi lạnh phất trúng, thiếu chút nữa thì buột miệng thốt ra, vội che miệng mình lại. Cố Tinh Phùng không quay đầu nhìn hắn, chắp tay nói với Đinh Hải Yến: "Nếu sư bá tổ cho phép, chức chưởng môn này có thể nhường cho hắn." Y luôn luôn ổn trọng nội liễm, lời này lại nói ra rất tùy ý. Chúng đệ tử kinh ngạc không thôi, đều đang suy tư chưởng môn bị gì. Đinh Hải Yến giận tím mặt, "Hằng Minh, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Lộc Thời Thanh giật giật tay áo Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng thờ ơ, thản nhiên nói, "Không biết chuyện ở phòng luyện đan, sư bá tổ muốn xử trí thế nào?" "Tất cả mọi người Tích Cốc ba ngày, coi là trách phạt, ngươi không đồng ý?" "Không đồng ý." Đinh Hải Yến lạnh lùng nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?" "Hỏi trước căn do, hóa giải ân oán, rồi sau đó trách phạt theo sai lầm. Không hỏi rõ phải trái cứ thế trách phạt, nếu đó mới là hành vi của chưởng môn phong chủ..."Cố Tinh Phùng dừng một chút,"Ta làm không được, chi bằng giao chức chưởng môn này ra." "Ngươi nói cái gì!" Đinh Hải Yến siết chặt Cảnh Ngộ Thước. Sắc mặt Cố Tinh Phùng vẫn lạnh lẽo bức người như cũ. Lộc Thời Thanh vội vàng nói: "Thật ra Đinh phong chủ cũng có lý, biện pháp của hắn đơn giản, hiệu suất lại cao. Nhưng đề nghị của Cố chưởng môn tuy lúc áp dụng phiền phức, nhưng càng thêm công bằng, hai người không ai sai cả." Đinh Hải Yến lập tức cầm Cảnh Ngộ Thước chỉ vào mặt hắn, "Câm miệng, nơi đây không có chỗ cho ngươi xía vào!" Thước nhọn tiến lại gần sắp đụng vào mặt Lộc Thời Thanh. Sắc mặt Cố Tinh Phùng phát lạnh, chỉ nghe một tiếng "Binh" vang lên, Thước Cảnh Ngộ trong tay Đinh Hải yến bay vút ra ngoài. Chờ khi mọi người kịp phản ứng, Thước Cảnh Ngộ đã cấm vào cây cột trước cửa, sâu ba tấc. Đinh Hải Yến lui lại một bước, vừa sợ vừa giận chất vấn Cố Tinh Phùng: "Hằng Minh, ngươi muốn khi sư diệt tổ phải không!" Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, Cố Tinh Phùng đánh Đinh Hải Yến hả? Diêu Nhất Thành chạy như bay tới, gấp gáp nói: "Đều là lỗi của ta, nếu ta xử lí kịp thời, cũng sẽ không phiền sư tôn và Hằng Minh đến giải quyết." Lộc Thời Thanh nhỏ giọng nói: "Là ta không đúng, ta không nên đưa ra cái kế ngu xuẩn đó. Tinh...Cố chưởng môn, ngươi ngàn vạn lần đừng có xúc động nha." Các đệ tử nhao nhao dập đầu: "Xin chưởng môn sư tôn bớt giận." Không biết là lời nói của ai đã có hiệu quả. Ánh sáng màu bạc lóe lên trong lòng bàn tay Cố Tinh Phùng từ từ tiêu tán, y khom người nói với Đinh Hải Yến: "Vì nóng lòng cứu người, mong sư bá tổ chớ trách." Chỉ trong nháy mắt, khí thế trên người y đều biến mất, lại trở về bộ dáng nhã nhặn ít nói lúc trước. Đinh Hải Yến ngẩn người, Diêu Nhất Thành giật mình nói: "Ta hiểu rồi, lúc nãy sư tôn muốn đã thương người trẻ tuổi này, ngươi vì muốn cứu hắn nên mới như thế phải không." "Ta..." Đinh Hải Yến lườm Lộc Thời Thanh, vừa rồi hắn chỉ tiện tay lấy Cảnh Ngộ thước chỉ tên đó chút thôi, bộ chỉ cũng không được nữa hả? Cố Tinh Phùng còn khẩn trương đến mức đó nữa chứ? Đinh Hải Yến bỗng nhiên nhớ tới,đêm người áo đen đến khiêu chiến, y cũng là khẩn trương như thế. Trong lòng của hắn nghi ngờ dày đặc. Diêu Nhất Thành dàn xếp, "Sư tôn đừng tức giận, nơi đây có đệ tử cùng Hằng Minh là đủ rồi, quên nữa, sư tôn giá lâm Đan Khuyết Phong là muốn làm gì thế ạ." Đang khi nói chuyện, Cố Tinh Phùng đưa Cảnh Ngộ Thước qua, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hai tay dâng lên. Đinh Hải Yến thu hồi ánh mắt từ trên người Lộc Thời Thanh, lạnh mặt đón lấy."Tiên Vân Hội đã gần ngay trước mắt, ngươi tìm mấy đệ tử chữ viết đoan chính đi ghi thiếp mời rồi phân phát cho các phái." Dứt lời hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi. Sau lưng đệ tử giao một cái hộp nhỏ cho Diêu Nhất Thành cũng thi lễ rời đi. Diêu Nhất Thành nhận hộp, nhìn theo bóng lưng rời đi của bọn họ mà lau mồ hôi hột. Không có áp lực của Cảnh Ngộ Thước, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, Tống Dương yên lặng đi tới, "Sư tôn, chuyện ngày hôm nay, nguyên nhân đều bắt nguồn từ ta. Tạm thời ta..Vẫn là không nên đến đây tu tập, người phạt ta đi." Lộc Thời Thanh kinh ngạc nhìn Tống Dương, người thiếu niên hoạt bát sốc nổi này thay đổi nhiều quá. Cố Tinh Phùng nhất ngôn cửu đỉnh,tìm mấy đệ tử cẩn thận hỏi ý. Phạt bọn người Dương Thiên Thiệu tích cốc ba ngày, tuy Liễu Tuyền Liễu Khê không phải thủ phạm chính, nhưng dù sao cũng tham gia đánh nhau, phạt bọn hắn sau chép thiệp mời. Thỉnh cầu của Tống Dương y cũng đồng ý, nhưng không phạt hắn, chỉ nói thân thể hắn còn chưa khôi phục, đợi khỏe hẳn rồi đến tu tập tiếp. Xử trí như thế coi như là công bằng. Lộc Thời Thanh cũng yên tâm, ngay trước mặt mọi người, Cố Tinh Phùng liếc hắn một cái cũng không thèm liếc. Hắn cũng hiểu được là Cố Tinh Phùng đang đổi cách khác để bảo vệ hắn. Hôm nay ánh mắt Đinh Hải Yến nhìn hắn, rõ ràng là mang theo nghi ngờ. Nếu hai người họ còn mắt qua mày lại, lỡ rơi vào trong mắt người không có ý tốt, sẽ tạo ra nhiều phiền phức không đáng có. Nhưng Lộc Thời Thanh không rõ, chiếu theo thân phận của Đinh Hải Yến, vì sao còn muốn tự mình viết thiệp mời, còn là một bộ dáng vẻ chịu thương chịu khó nữa chứ, không hợp với cách làm người của hắn chút nào cả. Đêm đến, Lộc Thời Thanh khuyên bảo Tống Dương vài câu, rồi về phòng gọi Hệ thống. Hệ thống rất nhanh đã đáp lại: "Sao thế Thanh Nhai?" Lộc Thời Thanh hỏi ra nghi ngờ của mình, hệ thống giễu cợt nói: "Chắc chắn hắn sẽ làm, chẳng những làm mà còn rất là nhẫn nhục chịu khó, vui vẻ chẳng oán than câu nào luôn." "... Vì sao?" Lộc Thời Thanh càng ngày càng hồ đồ. "Vì đây là kỹ năng duy nhất hắn có thể khoe mẽ." Hệ thống nói, "Tuy con người hắn chẳng ra sao, căn cốt cũng không tốt, nhưng rất có tài hành văn vẽ vời. Năm đó lúc Bạch Tiêu còn sống đã khen hắn không ít lần đâu. Đợi sau khi ngươi làm chưởng môn, hắn càng ôm đồm mấy thứ có thể viết có thể chép như là đồ vật, truyện ký,bia đá, thư tịch vân vân và vân vân. Chỉ mỗi tấm thiệp mời nho nhỏ này, còn chưa đủ để hắn phát huy hết đâu." "Thì ra là thế." Lộc Thời Thanh coi như đã hiểu. Đinh Hải Yến thích danh tiếng, việc này cũng không có gì đáng trách. Hệ thống thấy hắn muốn nói lại thôi nên thân thiện thủ thỉ: "Thanh Nhai, ngươi còn muốn nói gì nữa không?" Lộc Thời Thanh nói: "Tiểu Bạch, hai ngày nay ta không mơ thấy ký ức nữa, lạ thật." Những thứ hắn thấy trong mơ đều là thông qua góc nhìn thứ ba kia, đương nhiên không thể tích là kí ức của bản thân mình được. Nhưng những chuyện nhìn thấy đều vây quanh Cố Tinh Phùng. Hắn sợ hệ thống không vui nên hắn không nói ra. Hệ thống như có điều suy nghĩ: "Thế à..." Lộc Thời Thanh thử thăm dò hỏi: "Có phải là có chỗ nào đó không được bình thường không? Không biết bắt đầu từ lúc nào ký ức dừng lại ngay giữa không khôi phục nữa." Hệ thống dừng một chút, nói: "Ngươi đừng vội, đêm nay thử lại lần nữa, nếu vẫn không có, thì ngươi nói cho ta biết." "Được rồi, tạ ơn tiểu Bạch." Nhắc tới cũng trùng hợp thật, hắn vừa nói xong với hệ thống thì đêm đó hắn đã thấy được những ký ức quen thuộc, góc nhìn quen thuộc. Trong mơ hắn đứng ở ao nước cạnh Noãn Nguyệt Đài, nhìn thấy Bùi Lệ ngồi trên nhà Thủy Tạ lật một quyển sách. Hắn lách mình tiến vào nhà Thủy Tạ, bất thình lình mở miệng: "Hoài Hư, đây là sách gì? Hay chứ?"
Bùi Lệ cũng không bối rối,tựa như đang chờ hắn, đứng dậy cười nói: "Sư tôn, hay lắm, người có muốn đọc thử không?" Lộc Thời Thanh nghe thấy mình cười một tiếng, hòa nhã nói: "Là thoại bản tìm thấy bên ngoài nữa à?" "Không phải thoại bản." Bùi Lệ thần thần bí bí khép lại quyển sách, "Là công pháp sư tôn chưa từng tiếp xúc qua." "Ta đã giữ chỗ này mấy chục năm rồi, thấy qua rất nhiều điển tịch của các môn phái, thế mà còn có thứ ta chưa từng tiếp xúc qua nữa à?" Đường nhìn Lộc Thời Thanh dời qua tên sách, lập tức hít một hơi khí lạnh. Trên bìa sách kia viết mấy chữ to: Song Tu Bí Thuật Lúc này, Bùi Lệ cười xích lại gần: "Sư tôn, người biết song tu không?" "Sao ngươi có thể xem loại sách này!" Lộc Thời Thanh chỉ sách kia, ngón tay run lẩy bẩy. "Cuốn này là ta vô tình thu được trong tay của một ma tu." "Ta biết,đây là sách cấm, là bàng môn tả đạo. Nhưng xem được vài trang, trước mắt đã ẩn hiện hình bóng của sư tôn." "Sao có thể..." Lộc Thời Thanh không tin nổi, thân thể run nhè nhẹ. "Ta nói rồi, ta thích sư tôn." Bùi Lệ bắt lấy cánh tay hắn, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên chiếc mặt nạ tái nhợt của hắn: "Bởi vì sư tôn là người tốt với ta nhất, ta không thể tự kiềm chế...Cho nên, vẫn là lỗi ở nơi người đó sư tôn." "Ngươi nói thích, chẳng lẽ không phải là cái thích của đồ đệ đối với sư tôn ư?" Lộc Thời Thanh trong miệng chất vấn chân cũng liên tục lùi về sau. Nhưng Bùi Lệ không buông tay, từng bước ép sát, "Đương nhiên không phải, ta đối với người...Là loại ái mộ là yêu thích đối với ý trung nhân." Lộc Thời Thanh lắc đầu lia lịa: "Không có khả năng, không thể..." "Vì sao không thể." Bùi Lệ giơ lên quyển sách đó, ghé vào lỗ tai hắn nói, " Sư tôn, người sống ở Thiên Kính Phong thưa thớt, người cũng đã sống tại đây mấy chục năm rồi, lẽ nào không cảm thấy buồn tẻ? Cứ coi như người không thích ta cũng được nhưng người không tò mò ư,không muốn nhìn thử trong quyển sách này viết những gì à?" Lộc Thời Thanh nhìn chằm chằm bìa sách, không hé răng Bùi Lệ như một người hướng dẫn vẫn đang tận tình dụ dỗ: "Sách này hay lắm, có nam nhân cùng nữ nhân, cũng có nam nhân cùng nam nhân. Thật là khiến ta mở rộng tầm mắt, người xem thử đi ta chắc chắn người cũng sẽ giống ta chìm..." "Đừng nói nữa!" Lộc Thời Thanh đột nhiên lui lại một bước, rút sách từ trong tay Bùi Lệ ném ra khỏi nhà Thủy Tạ, cuối cùng nó rơi xuống gốc mai Chu Sa. Trong giọng nói của hắn chứa đựng nộ khí trước nay chưa từng có: "Hoài Hư, có phải ngươi đã quên thân phận của ta rồi chăng?" Bùi Lệ ngẩn người: "Sư tôn?" "Nếu ngươi còn coi ta là sư tôn, thì đừng nói những lời mê sảng thế nữa, loại sách này ngươi có bao nhiêu quyển thì hủy bấy nhiêu quyển." Lộc Thời Thanh nghĩa chính ngôn từ nói. Bùi Lệ im lặng một lát, rồi phì cười. "... Ngươi cười cái gì?" Lộc Thời Thanh nghiêm mặt, "Ta nói thật." Bùi Lệ khó khăn ngưng cười, khom người: "Sư tôn ta sai rồi, vừa rồi là ta nói đùa với người thôi, sao ngươi lại cho là thật được cơ chứ?" "Ngươi..." Lộc Thời Thanh xoay người rời đi. "Sư tôn? Giận hả?" Bùi Lệ thấy thế đuổi theo cùng rời khỏi nhà Thủy Tạ. Lộc Thời Thanh cũng không quay đầu lại, chỉ thấy tim đập rất nhanh, xem ra lúc ấy nguyên chủ cực kỳ tức giận. Coi như thức dậy rồi trong lòng vẫn còn sót lại nộ khí trong mơ. Cũng không liên quan đến nguyên chủ, chỉ là hắn thấy bất bình thay nguyên chủ mà thôi. Lúc trước Thiên Kính Phong không giống hiện tại thu nhận đệ tử tràn lan như vậy. Trước khi Bùi Lệ đến, chỉ có mình nguyên chủ cô độc trông coi Thiên Kính Phong, có lẽ cũng chỉ có con hồ ly tên Bạch Đoàn Đoàn kia bầu bạn. Sau khi Bùi Lệ đến, hắn mới đào tim đào phổi dân hết cho Bùi Lệ*. *Ở đây ý chỉ nguyên chủ đối xử rất tốt với Bùi Lệ Nhưng Bùi Lệ đối với nguyên chủ cũng chỉ có hiểu lầm và cừu hận, không có nữa phần tôn trọng. Hắn thế mà có thể đùa giỡn lố lăng với sư tôn của hắn như vậy, thậm chí còn muốn cho sư tôn mình xem xuân cung đồ. Trong lòng Lộc Thời Thanh ngột ngạt, lại không nhịn được nghĩ, quyển « Song Tu Bí Thuật » kia đi đâu rồi. Khả năng lớn nhất là đã bị Bùi Lệ vứt mất. Cũng tốt,giữ lại cũng chỉ gây tai họa cho người khác. Thừa dịp sắc trời còn sớm, hắn quyết định đi thăm Bùi Lệ. Quan tài trấn thi ở ngay chính điện Thiên Kính Phong, bởi vì dương khí càng nhiều thì càng tốt mà, chỉ cần thông báo với đệ tử trông coi một tiếng thì bất cứ người nào cũng có thể vào tham quan. Lúc trước Bùi Lệ chính là bóng ma lớn nhất của Lộc Thời Thanh, hắn vẫn luôn không dám đi qua đây xem Bùi Lệ, bây giờ nhớ ra hành vi việc làm của Bùi Lệ, cho nên nhất định phải đi một chuyến. "Hoài Hư, có mấy lời này ta phải nói cho ngươi biết." Lộc Thời Thanh nhìn vòng sáng bao phủ khắp quan tài, trong đó là Bùi Lệ đang ngủ say, "Cho dù giết người cũng phải chừa đường lui cho mình, nhưng những việc người làm ra với Thanh Nhanh Quân thật sự là rất quá đáng!Tổn thương thân thể người ta thì thôi đi, ngươi còn khiến người ta đau lòng đến chết. Ta không biết ngươi lấy việc gì để uy hiếp hắn, nhưng mà đợi sau khi ta nhớ được ta chắc chắn sẽ đến đây nói rõ phải trái với ngươi. Ta cũng hi vọng hồn phách của ngươi mau mau quay về, có thể nghe lọt những lời này của ta." Sắc mặt Bùi Lệ trắng xanh, nằm yên không nhúc nhích, hoàn toàn không có sự giảo hoạt và ngả ngớn khi trong mơ. Lộc Thời Thanh dừng một chút, nhớ lại tình hình trong rừng cây mấy ngày trước, hắn thở dài, "Sau này ngươi chắc chắc ngươi sẽ hối hận chết luôn, nhưng đâu còn cách nào khác, cái giá phải tra cho những việc làm sai trái cũng bao gồm cả sự hối hận. Nguyên chủ đã mất đi sinh mệnh, không phải ngươi cứ hối hận là có thể vãn hồi tất cả đâu." Nói xong những này, rốt cuộc cũng dễ chịu đôi chút, Lộc Thời Thanh nghĩ thầm, vừa tìm hệ thống xong hắn đã mơ thấy những chuyện cũ này ngay lập tức. Cho dù hệ thống không hỗ trợ,giản đơn đây chỉ là do trùng hợp, vậy cũng đủ rồi. Ban đầu hắn cho là nguyên chủ thích Bùi Lệ, hắn sẽ không có quyền nói này nói nọ Bùi Lệ. Nhưng hôm nay xem ra mọi chuyện không chắc là như thế. Tâm tư nguyên chủ đối với Bùi Lệ là vô cùng thuần khiết, là thái độ vốn có của của sư tôn đối với đồ đệ. Hắn nhất định phải tìm cơ hội, giúp nguyên chủ rửa sạch tiếng xấu lúc trước. Bởi vì Tống Dương tạm thời không thể tu tập, một ngày này trừ ăn cơm ra, hắn đều ngốc ở hậu sơn. Lộc Thời Thanh ngồi cùng hắn thật lâu, ngồi đến nỗi tâm tình bối rối, mới trở về phòng thiêm thiếp ngủ. Lúc trời chạng vạng tối, hắn gọi Tống Dương đến thực đường lại phát hiện cửa phòng Tống Dương khép hờ cả phòng đầy mùi rượu. Là mùi Thần Tiên Túy, chỉ mới rời đi có chút xíu, oắt con này lại lấy rượu của Tống Linh Bích ra uống. Lộc Thời Thanh vội xông vào giật phăng vò rượu trong tay hắn:"Không được để bụng rỗng uống rượu, sẽ hại thân thể đó!" Tống Dương không buông tay, say khướt mà nói: "Rượu của Linh ca, ta không thể lãng phí..." "Vậy cũng phải ăn cơm trước đã." Lộc Thời Thanh kéo hắn, hắn vẫn ngồi bất động, không thể làm gì khác hơn là nói, "Ta đi gọi bọn Tử Minh đến giúp đỡ." Hắn đang muốn đi ra ngoài, đã thấy bóng người lóe lên, Tống Dương ngăn trước cửa, nhìn hắn lom lom: "Đừng đi, chúng ta cùng nhau uống." "Ta không uống... Ta muốn đi ra ngoài." Lộc Thời Thanh cảm thấy không đúng lắm, muốn chuồn ra ngoài, Nhưng Tống Dương đẩy hắn vào phòng, sức lực không hề nhỏ. Hắn ngã ngồi trên mặt đất, đang định đứng lên. Tống Dương đã cầm theo vò rượu bổ nhào vào người hắn, miệng toàn mùi rượu nói: "Lại đây nào uống đi, ta còn chưa từng thấy qua bộ dáng người uống say đâu." Lộc Thời Thanh nhìn hai mắt vừa mông lung vừa càn rỡ của Tống Dương thấy rất lạ lẫm, "Ngươi tỉnh lại đi, chúng ta biết nhau cũng không tính là lâu lắm, hình như ngươi chưa biết...Ta không biết uống rượu." "Ai nói, chúng ta đã biết nhau lâu lắm rồi." Tống Dương nắm chặt bờ vai của hắn, nâng vò rượu muốn rót vào miệng Lộc Thời Thanh. "Buông ra, ta không..." Lộc Thời Thanh chỉ là người thường, bất lực phản kháng, bị hắn rót đầy mồm, trong miệng trong mũi đều là rượu, suýt nữa thì sặc chết. Đợi khi Tống Dương vừa lòng buông hắn ra, hắn nằm trên đất ho sặc sụa nữa ngày, thật vất vả mới thở đợt mấy hơi, chỉ cảm thấy rượu trong bụng như nước sôi, thiêu cháy lục phủ ngũ tạng hắn, toàn thân hắn toát ra khí nóng, mí mắt nặng trịch, đầu cũng mê man. Tống Dương cười hì hì, ghé vào trên người hắn, sờ mặt của hắn nói: "Ồ quả nhiên khi say trông người càng đẹp mắt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]