Lộc Thời Thanh theo bản năng bảo vệ tay áo.
Bộ Bùi Lệ bị điên rồi hả? Cố Tinh Phùng lúc nào thì đắc tội hắn?
Trong tay áo chợt rỗng. Thỏ con hóa thành một đạo bạch quang, quấn lên cánh tay Bùi Lệ. Nơi làn da cứng như sắt vừa bị quấn lên hiện ra mấy vết dây hằn. Thế nhưng hành động của Bùi Lệ vẫn không thay đổi, mấy chữ được nhắc tới trong miệng cũng là một khắc chưa ngừng.
Tựa như lúc này Bùi Lệ thật sự là một vật chết.
Lộc Thời Thanh kinh ngạc không thôi, vội vàng gọi hệ thống, nhưng không có bất ngờ nào xảy ra, hệ thống không trả lời, tựa hồ nó chưa hề tồn tại trên thế giới này.
Noãn Nguyệt Đài đã gần trong gang tấc, một dãy phòng xá môn hộ đóng chặt. Tâm tư hắn vừa chuyển vội nói với luồng ánh sáng trắng: "Tinh Tinh, tuy ta không biết nguyên nhân ngươi bế quan. Nhưng ngươi đã lựa chọn làm như thế, khẳng định là không muốn gặp người khác, ngươi mau dùng kết giới hay thứ gì đó cản sư tôn ngươi lại đi, nếu không tất cả mọi người sẽ xông vào đây theo hắn đó."
Dứt lời, chính hắn liền ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm: "Sao ta lại có cảm giác, Bùi Lệ chính là cố ý muốn dẫn mọi người xông vào đây?"
Bùi Lệ triền đấu cùng bạch quang, nhảy vào lang kiều* bên ngoài nhà Thủy Tạ. Lộc Thời Thanh vội ngoái đầu nhìn, chỉ thấy mấy mấy đệ tử đứng ở lối vào sau núi, Diệp Tử Minh đang ngăn họ lại, hình như đang nói gì đó.
Lang kiều: kiểu cầu mà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-dieu-su-to/1111347/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.