Xảy ra chuyện lớn như thế, bữa cơm này xác định là không thể ăn rồi. Tống Dương từ trước đến nay vẫn luôn cà lơ phất phơ, cười đùa tí tửng, giờ tựa như mũi tên lao ra, dẫn đầu chạy về Tống gia. Lúc đó trong thính đường đang quỳ một hạ nhân,Tống Linh Kỳ ngồi ở đối diện, từng câu từng câu hỏi ra miệng. Trên mặt cô ta không bộc lộ bi thương quá rõ ràng, nhưng đầu ngón tay cuốn lấy khăn tay rất chặt, nói hai câu đã phải ngừng lại thở một lần. Tống Dương lao thẳng tới, túm lấy tên hạ nhân: "Xảy ra chuyện gì!" Hạ nhân kia nơm nớp lo sợ nói: "Tiểu thiếu gia à, tiểu nhân chỉ là người đưa tin, hai ngày nay Thiếu phu nhân nhà ta thân thể không được tốt, tối hôm qua cô ta đuổi hết nha hoàn ra ngoài, nói là sợ ồn ào, nhưng sáng sớm hôm này, nha hoàn đến hầu hạ, gọi cửa nhưng không thấy trả lời.Chỉ đành phá cửa, chỉ thấy Thiếu phu nhân đã treo cổ tự vẫn." Tống Dương không tin, cả giận nói: "xế chiều hôm qua ta mới rời khỏi Tống gia, khi đó tỷ ấy còn rất khỏe, chắc chắn là ngươi đang gạt ta, tại sao ngươi lại lấy tỷ ta ra nói đùa!" "A Dương buông tay." Tống Linh Kỳ đứng dậy, hít sâu một hơi, "Đệ cứ như thế, sẽ không hỏi ra được chuyện gì." Bọn Lộc Thời Thanh cũng chạy về ngay sau đó, Tống Nghị không dễ dàng gì mới kéo được Tống Dương ra đẩy qua một bên, mặt Tống Dương không có nét buồn, chỉ là gắt gao trừng mắt tên hạ nhân Trình gia kia. Tống Linh Kỳ liếc mắt ra hiệu cho một nha hoàn, nha hoàn lập tức lấy ra một thỏi vàng để trước mặt hạ nhân. Tên hạ nhân đó lộ vẻ mặt tham lam, nhưng lại khó xử nhìn thoáng qua đám người, không dám nhận. Tống Linh Kỳ nói: "Ta không làm khó dễ ngươi. Nhưng ta biết,nhà thông gia cũng không giàu có gì, hạ nhân ít ỏi, một tí gió thổi cỏ lay thôi, cũng có thể truyền đi khắp nơi, huống hồ đây còn là án mạng. Mong ngươi nói rõ sự thật, tất có hậu tạ." "Nếu không nói, đánh gãy chân, cho ngươi bò về Bách Lí Ổ." Thanh âm Tống Nghị nặng nề, nói như chém đinh chặt sắt. Một vòng người mắt nhìn chằm chằm, chỉ có Trình Tu đứng ở bên trong, muốn nói lại thôi. Hạ nhân ánh mắt lóe lên, cúi đầu. Tống Linh Bích bỗng nhiên đỡ lấy cái trán, kéo Trình Tu: "A tu, đầu ta đau, ngươi đỡ ta ra ngoài hóng gió đi." "Việc này..." Trình Tu rõ ràng là không muốn đi. Tống Dương toàn thân phát run: "Ngươi còn có tâm trạng hóng gió!" Tống Linh Kỳ lại lên tiếng, "Đi thôi, Linh Bích cả người toàn mùi rượu, a Tu đệ chăm sóc đệ ấy chút đi." Thanh âm tuy nhỏ, nhưng trong phòng nháy mắt đã yên tĩnh. Trình Tu còn đang do dự, Tống Linh Bích trực tiếp nắm lấy vai hắn, đẩy ra ngoài. Hạ nhân kia xoa xoa tay, đón lấy thỏi vàng. "Thật ra tối hôm qua Thiếu phu nhân và Thiếu gia từng cãi nhau, phu nhân nhà ta còn đi vào khuyên can...Sau đó Thiếu phu nhân mới khóc đuổi hết mọi người ra ngoài." Hắn úp úp mở mở, Tống Linh Kỳ đương nhiên sẽ không buông tha cho hắn như thế, truy vấn: "Vì sao hai người họ cãi nhau?, phu nhân nhà ngươi khuyên giải thế nào?" Hạ nhân cúi đầu xuống rất thấp, " Nói...nói là sẽ cho thiếu gia cưới nhị phòng." Tống Dương không thể tin: "Cái gì? Cưới nhị phòng?" Tống Linh Kỳ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng trên mặt vẫn là giận tái đi, "Lí nào lại vậy. Lúc trước ta không đồng ý hôn sự này, là Trình gia cam đoan đủ kiểu, nói đời này chỉ cưới duy nhất a Anh. Nào ngờ đâu chỉ mới gả đi nữa năm, a Anh còn đang mang thai, bọn họ đã nuốt lời." Lộc Thời Thanh đứng ở một bên bình tĩnh lắng nghe. Vốn đây là chuyện nhà của người ta, hắn không nên xen vào. Nhưng đã xảy ra án mạng, nhất định phải nhanh chóng tìm ra chân tướng, cho người chết một cái công đạo. Lúc này đã loạn cào cào, Tống Dương chỉ biết xúc động cùng phẫn nộ,không chịu nói ra trọng điểm. Hắn chỉ đành mở miệng: "Bọn ta trở về từ Biển Cả Một Cảnh, có ghé qua Bách Lí Ổ thăm Tống Ánh cô nương, lúc đó cô ấy đã sinh non hơn một tháng." Vốn là Tống Nghị đã đau buồn đến nói không ra lời, nghe thấy thế cũng chấn kinh: "Sinh non? Vì sao chúng ta không biết? A Dương đã đi hai chuyến đến Bách Lí Ổ, tại sao cũng không nói cho bọn ta?" Tống Dương cúi thấp đầu, ấp a ấp úng nói: "Tỷ không cho nói." Tống Nghị cả giận nói: "tỷ ấy không cho, ngươi liền giúp tỷ ấy giấu diếm?" Tống Dương ngập ngừng nói: "Lần trước ta đi trăm dặm ổ, so kiếm với Tu ca ta thua, hắn nói chưa nghĩ ra nên lấy gì để đặt cược,cứ để đó đi. Sau đó thì tỷ sinh non, ta muốn trở về nói cho mọi người biết, Tu ca lại nói, tiền đặt cược chính là muốn ta giúp hắn giấu việc tỷ sinh non...Nhưng đây đâu phải chuyện nhỏ, hắn thấy ta khó xử, bèn nói khi nào ta thắng được hắn thì có thể nói ra. Cho nên ta mới đi Biển Cả Một Cảnh bái sư, nghĩ chỉ cần qua mấy tháng nữa là ta có thể đánh thắng hắn.." Thì ra, Tống Dương vào Biển Cả Một Cảnh, chỉ vì muốn đánh thắng Trình Tu, đòi công đạo cho tỷ hắn. Đúng là người trẻ tuổi, suy nghĩ cũng quá đơn giản.
Tống Linh Kỳ nghe được thở dài mấy lần, " Trình Tu chính là nhi tử của Trình gia gia chủ, đương nhiên hắn muốn dàn xếp cho chuyện này ổn thỏa, không muốn hai nhà kết thù kết oán. Nhưng hắn làm như thế, cũng chứng tỏ a Anh đã chịu nhiều uất ức, nếu không sao hắn phải chột dạ như vậy?" Tống Dương hối hận vạn phần, lúc này rốt cục cũng thừa nhận tin tức Tống Anh đã chết, trong mắt cũng dần dần ướt át. Tống Linh Kỳ không hổ là gia chủ,trong cơn đau mất đi thân nhân vẫn có thể bảo trì suy nghĩ rõ ràng. Lộc Thời Thanh tiến lên phía trước nói: "Tống Anh cô nương sinh non, là bởi vì nhà chồng cô ấy cho cô ấy uống thuốc phá thai." Đến lúc này, người trong phòng đều ngây dại. Qua nửa này, Tống Linh Kỳ mới đỡ lấy bàn: "Tại sao lại như vậy?" Mặt hạ nhân kia cũng sắp dán xuống đất, Tống Nghị bước tới, đạp hắn ngã rạp ra đất, "Khốn nạn, còn không chịu nói ra tất cả sự thật!" "Ta nói ta nói." Hạ nhân hoảng loạn đứng lên, há miệng run rẩy nói: "Là do phu nhân dẫn Thiếu phu nhân đi bái Sinh Sôi Nương Nương, trong quẻ nói, nghi ngờ cái thai trọng bụng Thiếu phu nhân là tiểu thư, phu nhân và thiếu gia không tích, thay nhau khuyên Thiếu phu nhân bỏ cái thai. Thiếu phu nhân không chịu, bọn họ liền động tay đọng chân vào trong cháo của cô ta." Ngọn nguồn trong đó, Lúc đầu nghe thấy Lộc Thời Thanh đã không thể tin, lúc này Tống Nghị và mấy người Diệp Tử Minh cũng là không thể nào tiếp thu được, vừa sợ vừa giận. "Không cần nói nữa."Tống Linh Kỳ lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn có chút không ổn. "Ta đoán là sau khi a Anh biết được chân tướng, bi thương tuyệt vọng, không cho tên tiểu tử Trình gia đó đụng muội ấy, lại thêm bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng,mong muốn có con trai của tiểu tử Trình gia vô vọng, nên nghĩ đến chuyện muốn nạp thiếp." Hạ nhân gật đầu như giã tỏi: "Tống gia chủ cực kì thông minh, chính là như vậy." "Vốn là vì thấy hắn chân thành mới gả cho hắn, hắn lại coi ngươi là công cụ sinh con." Bên môi Tống Linh Kỳ treo lên một nụ cười khổ, "nực cười cỡ nào chứ a Anh." Trong lòng Lộc Thời Thanh cũng đau buồn. Tống gia phú quý, Tống anh vốn là thiên kim lá ngọc cành vàng, sau khi xuất giá lại phải chịu đủ loại tổn thương, nếu biết trước như thế chi bằng không gả. Có thể đổi một cách nghĩ khác, cho dù là cô nương có gia cảnh nghèo khó, cũng không nên bị đối đãi như thế. Bọn họ là người, không phải động vật, đến thế gian này không phải chỉ để làm công cụ sinh con. Tống Nghị tiến lên, siết chặc nắm tay, "Trưởng tỷ, Đệ biết Mai Hoa Châu và Bách Lí Ổ chia ra mà trị, không can thiệp chuyện của nhau, nhưng tỷ ta chết ở Trình gia, không thể bỏ qua như thế được." "Ta lao lực như vậy, chỉ vì muốn Tống gia cường thịnh, đệ đệ muội muội có thể tùy tâm sở dục, ngẩng cao đầu làm người...Nhưng vẫn là không thể toại nguyện." Tống Linh Kỳ nhắm mắt lại, trong mắt toát ra lãnh ý, "Ta muốn đích thân đến Bách Lí Ổ, đệ đi thu xếp đi." Tống Nghị đang muốn đáp ứng, đã thấy Tống Dương lau mắt, cặp mắt đỏ hoe xông ra cửa, Tống Nghị trầm giọng nói: "A Dương đệ đi đâu?" Tống Dương không nói lời nào, ném kiếm lên không, nhảy lên bay đi, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn, Tống Linh Kỳ thân là gia chủ, ngày thường cũng không rảnh rỗi. Tống Nghị đã thành gia lập thất, Tống Linh Bích là đường huynh không tiện thăm hỏi Tống Anh, toàn bộ Tống gia chỉ còn lại hắn có thể đi đi lại lại, nhưng vẫn không thể cứu vớt Tống anh ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng này. ... Hắn hận Bách Lí Ổ, càng hận chính mình. Tống Linh Kỳ vội nói với Lộc Thời Thanh: "Tiên sinh, mong ngài ngăn a Dương lại, chắc chắn là đệ ấy đi Bách Lí Ổ gây sự." Lúc trước Lộc Thời Thanh lăn lộn trong cơ sở, cũng không ít lần giúp thôn dân giải quyết vấn đề. Mỗi lần thôn dân tìm hắn xin giúp đỡ, hắn sẽ sinh ra cảm giác vinh dự với nghề nghiệp của mình, vô cùng tự nhiên hắn nói: "yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể." Lúc này cũng vậy. Nhưng khi hắn đáp ứng, mới ý thức được Tống Linh Kỳ nhờ vả hắn vì nghĩ hắn là người tu tiên. Tuy hắn là người tu tiên thật nhưng Phược Linh hoàn còn quấn nơi cổ tay, bây giờ tựa như phế nhân, hắn chỉ đành dùng ánh mắt nhờ vả nhìn ngược lại bọn Diệp tử Minh. Cũng may mấy người trẻ tuổi này trượng nghĩa lại can đảm, Nghe xong cảnh ngộ của Tống Anh, lòng đã tràn đầy căm phẫn. Diệp Tử Minh lập tức kéo Lộc Thời Thanh, ngự kiếm đuổi theo. Bốn đệ tử của Biển Cả Một Cảnh cùng đi, lần này vô luận thế nào cũng sẽ không chịu thiệt. Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Loại việc như thế này ngươi xông lên phía trước làm gì? Ngươi có thể đánh hay có thể mắng?" Lộc Thời Thanh thành khẩn nói: "Ta tam quan đoan chính, có thể phân xử." Hệ thống: "... Ngươi thắng." Tống Dương bay rất nhanh chớp mắt đã không thấy bóng dáng, Lộc Thời Thanh lại không nhớ rõ nơi ở của nhà trượng phu Tống Anh, bọn họ đành phải đáp xuống bờ sông cách miếu Sinh Sôi Nương Nương không xa.
Hôm nay thành Giang Sơn gió lớn, nước sông gợn sóng cuồn cuộn, vốn không thích hợp du ngoạn. Nhưng phía bờ sông lại có một đám người vây quanh, hình như đang vớt thứ gì đó. Lộc Thời Thanh muốn lên trước hỏi đường, Diệp Tử Minh ngăn hắn lại: "Chờ một chút." Liễu Tuyền Liễu Khê cũng dừng lại bước chân, bạch ngọc khảm nạm trên chuôi kiếm Liễu Khê sáng lên một cái,hắn liếc mắt nói: "Có mùi của hồn phách, là thi thể." Lộc Thời Thanh toàn thân chấn động, cũng nhìn sang, chỉ thấy một cái lồng lớn đan bằng nan tre được vớt ra từ trong nước, có thể chứa đủ một người. ... Không, bên trong quả thật có một người, chỉ là đã bất động. Bọn hắn đi về phía trước một chút, thấy rõ đó là một cô nương gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân ướt đẫm, đã không còn hơi thở. Đối với sinh mệnh tuổi trẻ đã tiêu vong này, mọi người vỗ tay khen hay: "Đồi phong bại tục, đáng đời! Chết là đúng!" Chỉ có một bà lão mái tóc hóa râm nhào vào trong bùn bò về phía cái lồng, khóc vô cùng thê thảm, thế nhưng người xung quanh lại giữ chặt, không cho bà đến gần. "Cái thứ dâm phụ này quyến rũ nhi tử ta, chết cũng chưa hết tội!"một người phụ nữ trung niên chỉ thi thể nói. Bà lão khóc khàn cả cuống họng: "Rõ ràng là con của ngươi ức hiếp cháu gái lão, thế mà lại bắt tôn nữ lão trồng lồng heo dìm xuống nước, có còn thiên lý hay không hu hu hu." Người đàn bà cười lạnh: "Sinh Sôi Nương Nương đã nói rồi, nhi tử ta thân trong sạch, cháu của bà lại là tàn hoa bại liễu! ả không phải chỉ có một người nam nhân thôi đâu." Bà lão bốc một nắm bùn ném qua. "Ngươi nói bậy! Chắc chắn là Sinh Sôi Nương Nương tính sai! cháu gái lão không phải người như vậy!" Lần này, không đợi phụ nhân mở miệng, người bên ngoài cũng bắt đầu xô đẩy lão bà."Bà lão này nói lung tung gì đó, là cháu gái của bà ti tiện, thế mà bà còn dám nói xấu Sinh Sôi Nương Nương! Coi chừng sau khi chết bị đày xuống Địa ngục!" Lộc Thời Thanh không chịu nổi nhất là người già yếu bị ức hiếp, mau chóng tới khuyên giải: "Dừng tay, các ngươi không được làm thế!" Diệp Tử Minh cùng huynh đệ nhà họ Liễu đi theo phía sau, cũng là tức giận tới mức nhíu mày. Phụ nhân nhìn về phía bọn hắn, một tay chống nạnh: "Các ngươi là ai?" Cách đó không xa chính là thi thể bị hại của nữ hài, Lộc Thời Thanh chưa thấy qua người chết có chút khẩn trương, hít sâu vài hơi, mới đáp: "Bọn ta là ai không quan trọng, quan trọng là các người làm dụng tư hình, coi mạng người như cỏ rác, đây là việc sai trái!" "Cái gì gọi là coi mạng người như cỏ rác? Nữ nhân có hành vi phóng đãng thì đáng tội chết! Bọn ta không sai, Sinh Sôi Nương Nương cũng sẽ không trách bọn ta!" Mọi người nói như đúng rồi, tựa như Sinh Sôi Nương Nương là ông trời của Bách Lí Ổ. Lộc Thời Thanh thấy đau đầu,hình như mấy người này bị tẩy não hết rồi, căn bản không thể nói lý. Vì kế hoạch hôm nay, vẫn là nhanh đi giải quyết bà Sinh Sôi Nương Nương ngọn nguồn của mọi vấn đề này. Nếu như có thể hủy miếu Sinh Sôi Nương Nương là tốt nhất, Lộc Thời Thanh không thấy bà thần này mang tới tác dụng tích cực nào, mà trái lại liên tục trong hai ngày đã thấy bà ta đem đến hai vụ án mạng. Bỗng nhiên, bọn họ nghe thấy hướng rừng cây có người hô: "Không xong, có người đập tượng thần của Sinh Sôi Nương Nương!" Mọi người luống cuống,tựa như mộ tổ nhà mình bị đào lên, không để ý tới lão bà cùng nữ hài bên trong lồng heo nữa, vội vàng chạy về phía rừng cây. "Ai to gan như vậy! "Thứ mất hết tính người, quyết không tha cho nó!" Đúng là cầu được ước thấy, Lộc Thời Thanh đang suy nghĩ không biết là vị dũng sĩ nào làm việc tốt. Chỉ thấy Diệp Tử Minh. Chỉ thấy mặt Diệp Tử Minh biến sắc, trầm giọng nói: "Thôi chết, chắc chắc là Tống Dương làm." ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]