Bởi vì có hai vị trưởng bối ở đây, cho nên trước núi toàn bộ lặng ngắt như tờ, thế nhưng từng đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Diệp Tử Minh cùng Tống Dương, khóe miệng không hẹn mà cùng co quắp. 
Hình như đều đang nhịn cười. 
Lộc Thời Thanh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, quy củ này thật sự quá..." 
Hệ thống hỏi: "Ừm, quá dở hơi phải không?" 
"Không không, ta muốn nói, thật sự là quá anh minh." Lộc Thời Thanh có chút ngượng ngùng, "Chỉ là hiện tại ta là nguyên chủ, luôn cảm thấy tự khen mình thì hơi kỳ kỳ." 
Hệ thống: "..." 
Lộc Thời Thanh phân tích: "Phương pháp này có thể phòng ngừa rất nhiều tranh chấp. Những người trẻ tuổi mới quen biết nhau này, không có thâm cừu đại hận gì, dâm ba câu khúc mắc, lúc cải nhau không thành, qua rồi cũng liền quên, coi như làm lớn chuyện ra, bọn hắn thích sỉ diện, chỉ nắm tay vài cái là có thể tiêu tan hết, đúng không?" 
Hệ thống: "... Rất có đạo lý, không phản bác được." 
" ân oán của người bình thường, sẽ không tùy tiện lấy tính mạng ra đùa giỡn." Lộc Thời Thanh lời nói xoay chuyển, thở dài: "Đừng giống như Bùi Lệ kia im im không lên tiếng nhưng lại hạ tử thủ, là án hình sự đó. Chỉ là không rõ tại sao hắn lại hận nguyên chủ như vậy." 
Hệ thống nghĩ nghĩ: "Trước kia hắn đặc biệt hiếu thuận với ngươi, đôi khi sẽ chọc cho ngươi vui vẻ, chẳng ai ngờ được hắn sẽ hận ngươi. Chờ hôm nay trở về, đọc tiếp nữa quyển « 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-dieu-su-to/1111311/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.