Bảy ngày sau, bên ngoài Nhạn Môn Quan.
Hách Liên Xuân Thủy tìm đến chỗ Mục Cưu Bình.
Kẻ kia đang ôm thương ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn về núi cao mây trắng ở đằng xa.
Hách Liên Xuân Thủy nói: “Làm ta kiếm muốn chết! Đại đương gia của các người đâu?”
Mục Cưu Bình ảm đạm nói: “Lại bị Cố Tích Triều lôi đi mất rồi.”
Hách Liên Xuân Thủy cười thầm một tiếng, nói: “Ngươi sầu cái gì? Đại đương gia các ngươi định ở lại đây nửa năm, Cố Tích Triều thì hôm nay đã phải về kinh rồi.”
Mục Cưu Bình hai mắt sáng rỡ: “Thật hả?”
Ánh mắt lập tức tối sầm lại, “Nửa năm? Ta thấy có mười năm cũng chẳng ích gì!”
Hách Liên Xuân Thủy không hiểu ý hắn, nói: “Lão Bát, ngươi nói gì như đánh đố vậy? Đại đương gia các ngươi rốt cuộc đi đâu rồi?”
Mục Cưu Bình chỉ tay ra, “Đằng kia kìa! Không thấy sao?”
Hách Liên Xuân Thủy phóng mắt ra nhìn, thấy ở sườn núi xa xa có bóng hai người, một xanh một trắng, đứng yên bất động.
Trên con đường núi thông từ Nhạn Môn Quan về Đông Kinh, trời xanh mây trắng, gió cát rì rào.
(kinh đô nhà Tống)
Cố Tích Triều dắt ngựa, ánh mặt trời rọi lên gương mặt y, rực rỡ sáng lạn.
Thích Thiếu Thương nói: “Thái Kinh không phải là thứ người tốt, ngươi đi theo hắn, sớm muộn cũng có ngày bị hắn lợi dụng xong rồi bán đứng. Ngươi từng đọc qua biết bao nhiêu sách sử, không lẽ không biết chỗ lợi hại trong đó?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-chi-hoa/2368263/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.