Cố Tích Triều đang giao chiến với mấy tên Kim binh, chợt nghe thấy không xa có tiếng hét thảm, quay đầu nhìn qua, thì thấy một người Tống binh bị quân Kim bắn trúng chân, lăn lộn trên đất, cùng lúc có hai mũi tên đang phá không lao tới, nhằm ngay ngực hắn.
Người Tống binh đó không thể ngồi dậy, chỉ đành trân mắt nhìn mũi tên vút tới.
Cố Tích Triều muốn cứu hắn, nhưng lại không dứt ra được, đành một chân vụt lên, đá một thi thể ở bên cạnh ra xa, chắn ngay trước đường tên.
Thi thể ở trên không trúng tên rơi xuống, lăn đến bên chân người Tống binh đó.
Người Tống binh nhìn thấy gương mặt thi thể, bi thống hét lên: “Trương đại ca!”, rồi liền nhào qua.
Cố Tích Triều giải quyết xong quân Kim xung quanh, liền phi thân tới, nhấc thi thể giơ lên chắn trước người Tống binh bị thương, chỉ nghe ‘phụt phụt’ mấy tiếng, thi thể lại bị thêm mấy mũi tên găm vào.
Người Tống binh bị thương đó gắng gượng bò ra từ sau thi thể, Cố Tích Triều thấy vậy tức giận nói: “Ngươi không cần mạng?”
Người Tống binh đó khóc lóc: “Cứ để bọn chúng giết ta đi! Ta không thể lấy thân thể của huynh đệ làm khiên chắn tên!”
Cố Tích Triều nói: “Huynh đệ của ngươi đã chết rồi!”
Người Tống binh đó hai mắt đỏ ngầu: “Dù có chết rồi, cũng là huynh đệ của ta!”
Cố Tích Triều cười lạnh: “Được, vậy ngươi tới Diêm Vương Điện gặp lại huynh đệ ngươi đi!”
Y buông tay ra, để mặc người Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-chi-hoa/2368222/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.