Chém giết gần hai khắc (nửa tiếng),trong Đào Hoa Điền đã chất đầy thi thể, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc.
Quân Tống càng đánh càng hăng, bọn họ vốn chiếm ưu thế về số lượng, một khi sĩ khí lên cao, liền đánh đến quân Liêu không thể chống đỡ.
Thích Thiếu Thương hỏi Mục Cưu Bình, vốn từ nãy giờ luôn theo cạnh hắn: “Cố Tích Triều đâu?”
Mục Cưu Bình đâm chết một tên Liêu binh, rút thương ra, đáp: “Đến Ngư Tử Động rồi!”
Thích Thiếu Thương hỏi: “Y đi một mình?”
Mục Cưu Bình gãi gãi đầu, đáp: “Ta không nhìn rõ là có người theo không.”
Thích Thiếu Thương quay người định đi, “Ta đi tìm y!”
Mục Cưu Bình nắm lấy tay hắn, “Đại đương gia, huynh quản làm gì!”
Thích Thiếu Thương giằng tay ra, đưa kiếm gạt đi nỏ tiễn phóng tới trước mặt, nghĩ thầm: Phục binh trong Ngư Tử Động đến giờ vẫn chưa ra, chắc chắn có nội tình.
Cũng không có thời gian giải thích với Mục Cưu Bình, chỉ nói: “Ở lại đây bảo vệ Nam đại nhân!”
Rồi quay người phóng đi.
Mục Cưu Bình không ngăn nổi hắn, đem một bầu nộ khí trút lên người quân Liêu, trái đâm phải xỉa, hệt như hung thần ác sát.
Thích Thiếu Thương chạy tới Ngư Tử Động ở phía đối diện ngọn núi.
Trong động tối đen như mực, không có lấy một tia lửa, đừng nói hai trăm phục binh, cả dấu vết Cố Tích Triều từng đi qua cũng không có.
Ngờ vực trỗi lên, hắn thổi bùng hỏa chiết tử (đồ giữ lửa),bước vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-chi-hoa/2368216/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.