6. Hư vinh.
Seattle chính thức tiến vào mùa đông. Tuyết rơi dày đặc liên tục trong nhiều ngày, các hạt tuyết dính trên cửa sổ có kích thước bằng móng tay. Sau khi màn đêm buông xuống, bầu trời như chìm trong đáy biển sâu, những ánh đèn đêm giống như những con cá phát sáng kỳ lạ di chuyển như gần như xa.
Lâm Tuyết Trì và Walter kết thúc bữa tối, hai người đi bộ về khu điều trị nội trú lưu động, đi ngang qua cửa sổ kiểu Pháp ở cầu thang, xe cấp cứu ở tầng dưới chạy qua màn tuyết, công việc cấp cứu trong thời tiết này chỉ sợ rất khó khăn.
"Tuyết lớn thế này chắc chắn tình hình giao thông không tốt, ai xui còn có thể chết trên đường vì kẹt xe." Walter nhìn xe cứu thương nói.
Lâm Tuyết Trì dừng lại trước cửa sổ. Tỷ lệ tử vong tại khoa cấp cứu lên tới hơn 30%, tỷ lệ còn sống vốn không cao.
"Bệnh không đúng lúc." Anh nói.
Walter nhíu mày: "Sao không nói tuyết rơi không đúng lúc?"
Lâm Tuyết Trì khẽ giật mình: "Tuyết luôn phải rơi..."
Walter cười to: "Vậy cậu là người theo chủ nghĩa duy vật khách quan à? Họ nói Hoa kiều không tin thần."
Lâm Tuyết Trì nói: "Tin, em gái tôi tin Phật."
"Thầy hướng dẫn của tôi là một tín đồ Cơ đốc giáo sùng đạo, ông ấy nói đã là bác sĩ thì tốt nhất nên tin thần, để khi con người ta chết đi họ sẽ không ôm lấy cảm giác áy náy và tội lỗi vào mình." Walter nói: "Dù sao thì thần là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-bay/2534119/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.