Sau khi đến San Francisco, Lâm Tuyết Trì không vội đến viện dưỡng lão ngay, anh về nhà cũ trước.
Đây là một khu xập xệ liền kề với phố Tàu. Khu vực này là khu ổ chuột, nơi dân da đen, dân Mexico và dân Trung quốc cùng chung sống, những hàng quán nhỏ trên đường bị bọn buôn ma túy tuần tra, nhìn thấy những người trẻ tuổi đi ngang qua sẽ chủ động tiến lên chào hỏi và nhìn họ bằng ánh mắt cười cười, nói hey người anh em, tâm trạng hôm nay vui không? Có khi họ sẽ đưa thẳng cho một điếu thuốc mà không quan tâm đến độ tuổi khách hàng, hồi Lâm Tuyết Trì mười tuổi đã được hỏi vấn đề "tâm trạng vui không" này.
Người sống dưới tầng hầm không có chỗ phơi quần áo, cột điện bên ngoài trở thành bãi chiến trường của mọi người, ngày nào cũng có mấy người phụ nữ to con mặc đồ ngủ cãi nhau với người khác. Không biết quần áo nhà ai không vắt khô, Lâm Tuyết Trì đi ngang bị nước nhỏ trúng.
Anh bước đi trên hành lang dán đầy giấy quảng cáo, ngửi được mùi chua lên men. Vừa mở cửa vào nhà anh đã sững người trước những túi rác đen khổng lồ được nhét đầy lối đi. Cửa bếp bị những túi rác chặn lại, phồng lên từng bọc, trên sàn còn sót lại những chiếc bánh pizza. Mấy cái pizza này có lẽ đã từ mấy năm trước, thối rửa không thể nhận ra, hoàn toàn bị bao phủ bởi vi khuẩn đen kịt, thậm chí còn chẳng có giòi bọ. Lâm Tuyết Trì đã quá quen với cảnh phòng khách lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-bay/2534050/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.