Chương trước
Chương sau
Lâm Tuyết Trì bị tát đến sững sờ.

Lực tay của Dụ Giang rất mạnh, mạnh đến mức nửa mặt anh sưng ngay tức khắc.

Lâm Tuyết Trì che mặt đỏ mắt, cắn răng nói: "Tôi làm gì sai?"

"Em nói xem em làm gì sai!" Dụ Giang nắm cằm anh, nói thô bạo: "Có phải ta chiều em quá không? Em thấy em làm gì ta cũng phải chiều ý em đúng không, hả? Hay là thấy mình lớn rồi, xảy ra chuyện gì không có ta em vẫn ổn? Gọi điện không nhận, nhắn tin không đáp, chạy thẳng đến đồn cảnh sát, em có biết ta tìm em khắp nơi sốt ruột thế nào không!"

Lâm Tuyết Trì sợ hãi: "Xin lỗi... Tôi chỉ muốn tự thú..."

Dụ Giang híp mắt, giọng điệu nguy hiểm: "Bây giờ em muốn tự thú? Sao lúc vừa giết K.K không tự thú đi?"

"Tôi... tôi cho rằng mình sẽ không giết người nữa..."

"Em cho rằng? Em đã giết người, giết một người hay giết hai người có gì khác nhau, đây là tự em nói!"

Lâm Tuyết Trì rơi nước mắt: "Ừm... tôi giết người rồi, đáng lẽ tôi nên đi tự thú từ lâu, tôi cảm thấy đó không phải lỗi của mình, tôi cho rằng giết lão rồi mọi chuyện sẽ ổn... nhưng bây giờ cuộc sống của tôi đã bị hủy hoại, bị hủy hoại hoàn toàn..."

"Chỉ vì Oscar? Em hối hận?"

"Tôi không hối hận!" Lâm Tuyết Trì điên cuồng: "Nhưng tôi chịu đủ rồi! Tôi không muốn sống cuộc sống thế này nữa, tôi không muốn nghĩ xem ai đúng ai sai, tại sao những chuyện này lại xảy ra với tôi, tại sao tôi lại đi đến ngày hôm nay, tại sao người khác có thể sống tốt còn tôi lại tệ hại thế này. Chẳng lẽ vậy chưa đủ sao? Cuộc sống thế này có ý nghĩa hả? Tôi đã bị hủy hoại rồi, người vẫn chưa rõ hay sao? Tôi bị hủy hoại rồi! Cuộc sống của tôi tiêu tùng rồi!"

Dụ Giang sững người, không ngờ rằng anh lại đột ngột bùng nổ thế này.

Lâm Tuyết Trì suy sụp, khóc đến nghẹn ngào: "Tôi là tội phạm giết người, là tôi giết lão, tôi muốn giết lão, tôi hận, tôi hận lão! Tôi có thể làm gì đây? Tôi cũng không biết nên giết lão hay giết mình!"

Dụ Giang đau lòng ôm đứa trẻ của mình: "Ngoan, đừng nói những lời như thế."



Lâm Tuyết Trì tuyệt vọng lắc đầu: "Tôi không muốn cố gắng nữa, tôi không muốn kiên trì nữa, tôi không muốn tiếp tục nữa được không? Tôi không cố gắng nữa được không? Tôi không tiếp tục được nữa, tôi thật sự không tiếp tục được nữa..."

"Em còn có ta." Dụ Giang hôn lên tóc anh, "Ta vẫn ở đây."

Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Người từ bỏ tôi đi, được không? Daddy tôi không đáng, tôi không đáng! Người để tôi đi tự thú đi, người đừng liên lụy mình vào..."

"Có đáng hay không trong lòng ta hiểu rõ."

Lâm Tuyết Trì vừa khóc vừa đẩy gã: "Tôi nói không đáng là không đáng! Người đi đi, tôi không cần người nữa, người đi đi..."

Dụ Giang ôm anh: "Ta nên đi đâu đây, hửm? Ta còn có thể đi đâu đây? Ta đã vào rồi, chúng ta đã cùng thuyền rồi. Em muốn đi tự thú vậy ta đi chung với em, chúng ta cùng vào tù."

Lúc này Lâm Tuyết Trì mới nhớ đến Oscar bị mở sọ, anh khựng lại: "Là người..."

"Là ta." Dụ Giang nói: "Là ta làm."

Lâm Tuyết Trì mờ mịt: "Nhưng người không phải bác sĩ..."

"Không phải ta ra tay, ta tìm bạn giúp."

Lâm Tuyết Trì trơ mắt: "Bạn gì? Anh ta có thể tùy ý mở sọ người khác ư?"

Dụ Giang buồn cười: "Em yên tâm, ta không nói thật với anh ta."

Lâm Tuyết Trì không tin: "Nhưng..."

"Anh ta sẽ không nói bừa với ai, chuyện này ta nhất định sẽ cẩn thận, đừng lo." Dụ Giang lau nước mắt nơi khóe mắt, vuốt môi anh: "Ta không gọi được cho em đã cảm thấy có lẽ em sẽ xảy ra chuyện, hoặc là bị người ta phát hiện, hoặc là nghĩ quẩn, ta còn không hiểu em quá ư? Hay để ý chuyện vụn vặt còn thích ép mình vào góc chết, ai nói cũng không chịu nghe. Cho nên ta vội đến viện dưỡng lão một chuyến, may mà bọn họ vẫn chưa phát hiện Oscar đã chết rồi, bằng không thần tiên cũng không cứu em được."

Lâm Tuyết Trì cụp mắt, trên hàng mi có những giọt nước trong suốt: "Người không nên cứu tôi."

"Ta biết cuộc sống của em khó khăn hơn người khác nhưng cũng không phải chỉ có mình em như thế. Huống chi, em cũng không phải gánh mọi chuyện một mình, còn có ta ở đây, chỉ cần em muốn để ta ở cạnh em, hoặc nếu em chặn ta ở ngoài thì sao ta có thể giúp được em chứ?"

"Đây không phải là chuyện nhỏ, daddy, tôi đã giết người rồi, dù cho ông ta có bao nhiêu tội lỗi cũng được nhưng giết người là lỗi của tôi." Lâm Tuyết Trì thở dài: "Tôi đã phạm pháp, đây là sự thật không thể thay đổi."

Dụ Giang nói: "Nên em muốn tự thú, vậy Tuyết Mi thì sao? Em mặc kệ con bé hay sao? Em cũng không muốn làm bác sĩ ư? Khó khăn lắm mới hoàn thành bằng y khoa lấy bằng tiến sĩ, em không định thực hiện ước mơ của mình sao?"

Lâm Tuyết Trì không nói nên lời, anh không khỏi đau lòng khi nhớ đến khuôn mặt tươi cười như hoa của Lâm Tuyết Mi.

Đằng sau có cảnh sát thúc giục họ rời khỏi hiện trường vụ án.

Dụ Giang đành phải dìu người chậm rãi xuống cầu thang: "Em mới hai mươi bốn tuổi, tương lai còn ít nhất năm sáu mươi năm, sao có thể dễ dàng nói rằng cuộc sống bị hủy hoại chứ? Em còn có rất nhiều điều có thể thực hiện."

Lâm Tuyết Trì hoang mang nhìn túi đựng xác trên xe cảnh sát, lắc đầu: "Tôi cứ nghĩ giết một kẻ có tội sẽ cho mình cảm giác chính nghĩa, nhưng hóa ra không phải vậy, hóa ra chỉ cần giết người là sẽ có cảm giác tội lỗi."

Dụ Giang vỗ vai anh: "Nhưng cũng có rất nhiều cách để chuộc tội. Em sẽ là một bác sĩ tốt, sau này có thể cứu rất nhiều người."

Họ đi ngang qua nữ cảnh sát, Dụ Giang gật đầu ý xin lỗi với cô. Nữ cảnh sát di chuyển sang một bên chừa lối đi cho họ. Lâm Tuyết Trì lướt qua người cô, cơ thể run rẩy.

Cuối cùng họ để lại những rối loạn sau lưng. Dụ Giang thấp giọng nói: "Nếu nói đến tội nghiệt, vậy ai mà không có tội? Quá dễ để tổn thương một người, dù chỉ là một câu cũng có thể hạch tội."

Linh hồn của Lâm Tuyết Trì như thể thoát xác, anh im lặng cả đoạn đường. Tinh thần suy sụp giống như mắc một trận bệnh nặng, sau khi về nhà, cả tuần liền anh cũng không ra cửa hay nhận điện thoại, chỉ vùi mình ngủ trong chăn. Đến khi cuối tuần Lâm Tuyết Mi về nhà thấy phát sợ trước tình trạng tinh thần sa sút của anh mình, một hai kéo anh dậy xuống nhà ăn tối, lúc này sắc mặt Lâm Tuyết Trì mới khá hơn.

Dụ Giang bận rộn nhiều việc nên cũng không thể ở nhà mọi lúc, vì vậy để Lâm Tuyết Mi khuyến khích anh trai mình ra ngoài nhiều hơn. Lâm Tuyết Mi chỉ cho rằng anh mình gặp nhiều va chạm trong giai đoạn tìm việc, vì vậy cô dẫn Lâm Tuyết Trì ra công viên ăn hải sản, thậm chí còn đi dạo bên bờ biển. Lâm Tuyết Trì vốn mệt mỏi nhưng không dám từ chối ý tốt của em gái, bị hành xác mấy ngày lại nằm phịch trên giường nổi giận, lấy điện thoại gọi cho Dụ Giang mắng xối xả một trận. Cơn giận này bộc phát rất vô lý, còn rất trẻ con, may mà Dụ Giang tốt tính cẩn thận dỗ dành từng tí một, bảo mẫu ở ngoài không biết còn tưởng hai cha con cãi nhau sắp lật cả nóc nhà.

Lâm Tuyết Trì mắng xong, sự hờn dỗi dồn nén trong lòng cuối cùng cũng dịu đi, lên tinh thần để tìm việc làm.

Thật không may máy tính của anh bị hỏng vào lúc này. Vì vậy anh chạy thẳng đến phòng làm việc của Dụ Giang mượn máy tính để gửi và nhận email. Cả tuần lễ không đụng đến hòm thư, bên trong đầy ắp thư từ, có rất nhiều thông báo phỏng vấn nhưng anh lười đọc, trong đó có lẫn một thư của giáo sư gửi tới, hỏi anh chuyện liên quan đến tài liệu tham khảo.

Cuốn sách tham khảo này được Lâm Tuyết Trì vô tình tìm thấy trên tủ sách của Dụ Giang, nó được đặt ở vị trí khá cao. Lâm Tuyết Trì lấy thang của giá sách và leo lên trên cùng, tìm kiếm nó một lúc lâu nhưng không tìm thấy, có lẽ Dụ Giang đã chuyển đến chỗ khác khi sắp xếp lại giá sách. Lâm Tuyết Trì đành phải tìm từng giá sách một, thang không tiện di chuyển, cùi chỏ của anh đập vào mấy cuốn sách trên giá, hất nó rơi vương vãi khắp sàn. Mấy cuốn sách vừa dày vừa nặng, đập vào đau đến mức khiến người ta phải suýt xoa.

Lâm Tuyết Trì đành phải đi xuống thang nhặt sách, trên cùng là tạp chí của Levi Strauss, bên cạnh là "Thần thoại học". Anh nhặt sách lên, chỗ sâu trong chỗ trống của giá sách tạo ra một cái bóng nông có hình dạng như một cái rãnh. Lâm Tuyết Trì dừng mắt lại nơi đó, tò mò dời quyển thần thoại học bên cạnh, quả nhiên trên vách xuất hiện một vết khía hình vuông.

Vết khía không sâu, bốn góc bo tròn gọn gàng, hình dáng hoàn chỉnh. Lâm Tuyết Trì sờ lên, rất chắc chắn, không giống như rỗng ruột, gõ gõ đập đập vào cũng không có gì bất thường.

Vách tường vốn thế à? Hay là cổng nguồn hoặc cổng dây trước đó lắp lại mà không được lắp kỹ?

Lâm Tuyết Trì lấy mấy cuốn sách xung quanh ra nhưng không có vết khía nào giống vậy, nó chỉ xuất hiện ở sau cuốn của Levi Strauss. Lâm Tuyết Trì bĩu môi, không nghĩ ra được gì chỉ có thể trả sách về lại. Anh lia mắt dừng lại ở cái nhãn màu bạc trên giá sách, tình cờ nó cũng là một hình vuông với bốn góc bo tròn. Anh so kích thước của hai cái bằng mắt, thử lấy nhãn sách đặt vào bên trong.

Vị trí không to không nhỏ vừa vặn khít vào nhưng khó để lấy ra, nhãn kim loại dán dính vào tường, phải dùng sức cạy dọc theo mép mới móc ra được. Mí mắt Lâm Tuyết Trì giật giật, anh hít sâu một hơi.

– Đằng sau mặt tường có nam châm ư?

Anh nghĩ vậy rồi ấn mạnh vào cái nhãn đó, chỉ nghe thấy một tiếng kịch rõ ràng, cái lỗ lõm vào một inch.

Lâm Tuyết Trì giật mình rút tay về theo bản năng, cảnh giác nhìn giá sách khổng lồ như thể phát hiện ra điều gì đó bất ổn.

– Giá sách này không có vấn đề gì chứ? Sao Dụ Giang lại làm một cơ quan thế này trong phòng làm việc?

Anh ngập ngừng chạm vào giá sách, giá sách được kéo ra ngoài, hơi lạnh phả vào mặt, để lộ một cánh cửa tối tăm tĩnh mịch đằng sau.

Lâm Tuyết Trì bị cơn lạnh này phả cho run bần bật, ngay cả cái động đen kia là gì cũng không thấy rõ, phản ứng đầu tiên là vội vàng kéo giá sách lại, đậy lỗ đen như thể sợ bên trong có vật gì đó nguy hiểm sẽ xuất hiện ngay lập tức. Sau khi chắc chắn giá sách đã được trở lại vị trí ban đầu, anh mới nhận ra mình đang thở dồn dập, tim đập nhanh kinh khủng.

– Tại sao Dụ Giang chưa từng nói có một thứ đáng sợ thế này trong phòng làm việc?

Anh nhanh chóng gỡ nhãn xuống đặt nó về chỗ cũ, sau đó thu dọn mấy cuốn sách nằm rải rác, khi quay trở lại máy tính rồi những ngón tay vẫn còn run run.

– Trong đó có gì? Có phải rất nguy hiểm không? Hay là dẫn đến một nơi khác? Là lối bí mật của ngôi nhà này ư? Vậy chỗ khác có không? Ngôi nhà này cũ lắm rồi nhỉ? Sao lại có một nơi thế này? Hay là tự Dụ Giang làm? Nếu ông ấy làm thì làm một thứ thế này làm gì?

Lâm Tuyết Trì hít sâu vài cái buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Có một số vấn đề thật sự rất dễ trả lời. Nhãn tên sách chắc chắn là Dụ Giang tự tay làm, bởi vì đây là giá sách của Dụ Giang, cho nên cách mở giá sách chỉ có thể là do Dụ Giang tự mình thiết kế mà không phải ai khác. Vậy thì đường tối hay hầm tối gì cũng được, chí ít Dụ Giang biết sự tồn tại của nó và có vẻ ông ấy cũng không muốn người khác biết.

Lâm Tuyết Trì nghĩ thế cắn ngón tay, ôm chân, không nhịn được quay đầu nhìn giá sách.

Anh vẫn luôn cảm thấy Dụ Giang là một người rất bí ẩn nhưng lại nghĩ là do ông ấy nghiên cứu tôn giáo, dù sao người làm tôn giáo luôn có khí chất này. Không phải anh chưa từng nghi ngờ Dụ Giang không có bí mật, mà là trong suy nghĩ của Lâm Tuyết Trì, bí mật của ai cũng chẳng khủng khiếp như bí mật của anh. Dù sao anh cũng có khuynh hướng bạo lực, từng giết người, thấy sao cũng chấn động thiên hạ, đời tư của ai có thể thú vị đáng xem hơn anh chứ?

Lâm Tuyết Trì rất tò mò, Dụ Giang sẽ che giấu điều gì? Tiền ư? Hay đồ có liên quan đến công việc?

Sẽ không phải giấu phụ nữ trong đó chứ? Anh bắt đầu nghĩ lung tung.

Dụ Giang không giống loại người sẽ giấu phụ nữ, nếu ông ấy muốn, loại phụ nữ nào mà chẳng có? Giấu riêng trong nhà thật sự quá hoang đường. Tiền cũng không cần, xã hội bây giờ, nếu thật sự có một khoản tiền kếch xù sẽ mua luôn két sắt trong ngân hàng chứ ai lại xây một nơi riêng chỉ để cất tiền? Không bị chuột cắn mới là lạ. Nếu là về mặt công việc thì có thể hiểu, ngoài dạy học ra hẳn là Dụ Giang còn có công việc tay trái, nếu liên quan đến bí mật công việc thì tốt nhất nên đừng nên tìm hiểu, kẻo chuốc họa vào thân.

Sau khi suy nghĩ lung tung hồi lâu, anh quyết định tôn trọng quyền riêng tư của Dụ Giang và làm như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, khi anh tập trung vào máy tính lần nữa thì mới nhận ra cuốn sách tham khảo anh tìm vẫn còn trên giá sách. Lâm Tuyết Trì chỉ có thể quay lại, cẩn thận trèo lên thang lấy sách tham khảo xuống, ánh mắt anh liếc nhìn cuốn "Thần thoại học" của Johann Strauss, do dự vài giây.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Tuyết Trì không đúng lúc. Dụ Giang đã nói gì khi bảo với anh rằng tìm một người bạn để mở sọ Oscar?

— "Anh ta sẽ không nói bừa với người khác."

Bạn gì có thể tùy tiện mở sọ lại còn ngoan ngoãn dịch chuyển tiểu não trái? "Vụ án tiểu não trái San Francisco" đã chấn động ai cũng biết, nếu người bạn này không biết gì về vụ án thì quá tách biệt với thế giới rồi, còn nếu như biết nhưng vẫn mở sọ không chút băn khoăn, vậy chính là đồ ngu. "Anh ta sẽ không nói bừa với người khác", ý là người bạn này sẽ giữ bí mật về việc mở sọ, tức là anh ta biết mở sọ nghĩa là gì nhưng vẫn làm, đồng thời sẵn sàng trở thành đồng phạm của Lâm Tuyết Trì.

Người bạn này của Dụ Giang rốt cuộc là ai? Sao lại vô duyên vô cớ làm chuyện này? Sao Dụ Giang lại biết loại người này? Sao lại không nói với mình? Có phải người bạn này là một bí mật không thể nói không?"

Một trực giác kỳ lạ khiến Lâm Tuyết Trì rùng mình. Đằng sau giá sách sẽ là câu trả lời cho vấn đề này ư?

Anh gỡ nhãn kim loại ra và mở giá sách theo cách như trước. Trận gió lạnh lại xộc tới lần nữa, chính xác thì không phải là lạnh thuần túy mà giống như mở một cửa tủ đông lạnh, nhiệt độ giảm mạnh, bên trong thấp hơn bên ngoài ít nhất mười độ. Lâm Tuyết Trì bật đèn pin điện thoại, chùm sáng chỉ chiếu sáng được một khoảng tường gạch ẩm ướt chứ không thể vào sâu.

Anh căng thẳng nuốt nước bọt, lối vào bí mật im lìm giống như nỗi sợ hãi trong lòng anh, như thể có thể nuốt chửng anh bất cứ lúc nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.