Trong khoảng thời gian ngắn vẫn không ai phát hiện Briden Gore mất tích, có lẽ là vì người này luôn tận tâm với việc truyền giáo và hay nghiên cứu ở nhiều nơi nên thỉnh thoảng mất liên lạc mọi người cũng không lấy làm lạ.
Ít nhất sau khi ông ta chết một tuần, Lâm Tuyết Trì vẫn không thấy bất kỳ tin tức gì từ các phương tiện truyền thông.
Mặc dù mùa xuân đã đến nhưng Seattle vẫn có tuyết rơi. Hơi lạnh chưa tan, thỉnh thoảng có tiếng kêu của chim vàng anh hay chiền chiện trong sương mù thăm thẳm. Lâm Tuyết Trì vô tình tìm thấy một tổ chim trên cây bạch quả trước cửa sổ, trong đó có hai con chim non ướt sũng, tiếng kêu của chúng rất yếu nhưng lại vui vẻ. Anh đứng ở cửa sổ hồi lâu nhưng vẫn không thấy con chim mẹ, thế là không quan tâm đến mấy con chim này nữa.
Một tuần nữa khi anh nhớ tới tổ chim, tiếng kêu của chim đã có thể xuyên qua sương gió.
Dụ Giang khá hài lòng: "Trời lạnh thế này vẫn sống sót được, sức sống thật sự rất mạnh mẽ."
Nhưng Lâm Tuyết Trì lại rất thờ ơ: "Hót hay thì có ít gì? Biết kiếm ăn mới không chết đói."
"Em nghiêm khắc quá rồi." Dụ Giang nói: "Mỗi sinh vật đều có cách sinh tồn của nó."
Lâm Tuyết Trì bĩu môi, đóng sầm cửa sổ lại. Hôm nay anh đi làm sớm, ăn sáng xong sẽ đến bệnh viện, đúng lúc một đợt sinh viên thực tập mới đến, y tá trưởng bảo anh đặt ra quy định cho họ.
Các thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-bay/2534040/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.