Sắc mặt Đỗ Vân Nghiên vô cùng kém, cho dù ngày thường trên mặt không có chút nhiệt tình gì nhưng giờ đây Cố Văn Hi vẫn nhìn ra được anh đang rất tức giận.
Nhưng cậu vẫn không nghĩ ra mình đắc tội với đối phương ở chỗ nào, rõ ràng vẫn lau nhà theo yêu cầu của anh cơ mà.
Không lẽ là do lau quá chậm?
"Ông chủ Đỗ, tôi... tôi đã lau tới lầu hai rồi!"
Đỗ Vân Nghiên hít sâu một hơi: "Tôi đã nói với cậu là phải vắt khô khăn rồi mà phải không?"
"Tôi đã vắt khô rồi mà, chưa được hả?" Cố Văn Hi không hiểu nhìn chằm chằm sàn nhà, "Cho dù có ướt thì lát hồi nó cũng khô mà?"
"Cậu ——" Ánh mắt sắc bén của Đỗ Vân Nghiên quét qua, Cố Văn Hi chỉ chột dạ đúng một giây rồi vẫn can đảm nhìn thẳng, lời đuổi đi của anh cũng không đến, Đỗ Vân Nghiên không nóng không lạnh nói một câu, "Vẫn là tự tôi làm thì hơn."
Hai chữ "ghét bỏ" viết thẳng lên mặt nhưng bóng đen giữa hai mày anh đã tan biến, có lẽ anh cũng không nghĩ cậu sẽ làm được việc. Cố Văn Hi cũng biết mình sẽ không làm được việc gì, biết điều mà đứng sang bên cạnh: "Đây chính là —— anh không cho tôi làm nữa sao?"
"Cậu đừng đứng đây cản trở tôi là được rồi."
Cố Văn Hi đi xuống cầu thang, lúc quay đầu lại thì thấy người nọ ngồi xổm xuống giặt khăn vải, từng chút từng chút một, mỗi động tác đều vô cùng tỉ mỉ.
Lau có cái sàn nhà thôi mà, phải nghiêm túc như vậy sao? Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s2-yeu-tua-hoi-say/1052108/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.