Sau khi mọi người họp xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ra cổng lớn của trung tâm nghiên cứu. “Miêu Nhi, giờ đi tìm anh hai tôi à?” Bạch Ngọc Đường mở cửa xe. “Cậu biết anh hai ở chỗ nào sao?” Triển Chiêu hỏi. “Ừ… Cái này,” Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Theo lý thuyết thì không biết, cái này là tôi đoán…” “Ừ!” Triển Chiêu gật đầu, quay qua nhìn anh, “Tôi cũng đoán thế.” Cả hai cùng đồng thanh: “Nhà Công Tôn!” Hai người chạy ôtô tới nơi ở của Công Tôn, dọc đường đi, Bạch Ngọc Đường muốn hỏi gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói. Triển Chiêu cũng mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại nhíu mày, nuốt những lời muốn nói xuống bụng. Hai người tới khu nhà của Công Tôn, vừa ra khỏi thang máy, đã nghe thấy tiếng ầm lớn, vội vàng chạy ra thang máy, thấy Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ đang ngồi xổm ôm đầu, cửa nhà mở toang hoang, thỉnh thoàng có nồi, bát, muôi, chậu bay ra. “Hai người làm gì?” Bạch Ngọc Đường che cho Triển Chiêu đứng phía sau, tiến lên hỏi cặp song sinh. “Bọn này đang canh chừng cho đại ca, a không phải, là canh cửa chứ!” “………” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau, hỏi: “Anh hai ở bên trong phải không?” Đại Đinh và Tiểu Đinh cười: “Tay của Công Tôn bất tiện, đại ca giúp anh ấy tắm.” ………!……… Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu há mồm kinh ngạc, liền đứng dậy xông vào nhà, vừa lúc đó, Bạch Cẩm Đường người đầy bong bóng xà phòng chạy trốn ra. Mà sát theo sau, là một vật thể màu đen đen bay tới, Bạch Ngọc Đường vừa lúc đi tới cửa… “Ầm” một tiếng…… Bạch Ngọc Đường dù sao cũng là Bạch Ngọc Đường, tay mắt lanh lẹ, thấy trước mắt có cơn ác phong bất thiện, vốn định cúi đầu né, nhưng nghĩ đến Triển Chiêu phía sau lưng, lại đưa tay lên cản, vật cứng bay tới bị anh gạt tay hất ra…… Cúi đầu nhìn: một cái chảo. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu thì thấy Công Tôn quần áo mất trật tự đứng trong phòng, trên người vẫn còn dính bong bóng xà phòng, thở phì phò, tay trái bó bột, tay phải cầm cái xẻng đảo đồ ăn, tay nâng lên, chuẩn bị phi về phía cửa. “Khoan đã!” Bạch Ngọc Đường vội vã giơ tay ngăn lại: “Đừng đánh người vô tội!” Công Tôn nhìn rõ đứng ở cửa là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, liền ném “hung khí” xuống đất, thở phì phò, ra sô pha ngồi. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cẩn thận bước vào phòng, “Không… không có việc gì chứ?” Công Tôn trợn mắt trừng Bạch Cẩm Đường, hung dữ nói: “Còn dám đến gần tôi thì coi chừng tôi dìm cậu vào formalin!” Dìu Công Tôn đang bạo phát vào phòng nghỉ ngơi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kéo qua Bạch Cẩm Đường, kể lại chuyện ở trung tâm nghiên cứu. “……” Bạch Cẩm Đường vẫn trầm mặc, chỉ đến lúc nghe Triệu Tước hạ ám thị với mọi người thì hơi nhíu mày. “Vậy… hai đứa định thế nào?” Bạch Cẩm Đường nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước mặt, “Muốn anh phối hợp thế nào?” “Miêu Nhi muốn thôi miên anh.” “Thôi miên?” Bạch Cẩm Đường ngạc nhiên, “Để nhớ lại những chuyện đã quên?” “Vâng.” Triển Chiêu gật đầu, “Anh hai, anh không muốn?” Bạch Cẩm Đường nhún vai cười: “Anh thật ra thì cũng không có gì, chỉ là, sợ sẽ gặp khó khăn.” “Khó khăn?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Nói vậy là sao?” Bạch Cẩm Đường chỉ vào đầu mình, nói: “Cái này không phải là nội thương, mà là ngoại thương.” “Nghĩa là sao?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu kinh ngạc: “Anh hai, anh quên mất chuyện năm đó là vì bị thương chứ không phải do tư tưởng cản trở?” Bạch Cẩm Đường gật đầu: “Anh đã đi khám không ít bác sĩ, chỗ bị thương là khu chủ quản ký ức, sau khi bị thương, ngay cả nói chuyện cũng không nhớ, giống như trẻ con vừa mới sinh ra.” “Miêu Nhi, có được không?” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu nhíu mày suy nghĩ một chút: “Kỳ thật, ký ức của con người chia ra ký ức não bộ và ký ức cơ thể… Tôi nghĩ là muốn thử một chút.” Bạch Cẩm Đường gật đầu: “Không thành vấn đề.” Bởi vì cần một căn phòng yên tĩnh, Triển Chiêu mượn tạm thư phòng của Công Tôn, Bạch Cẩm Đường trước khi vào phòng, đột nhiên nói: “Tiểu Chiêu a, chú thôi miên anh vậy, cũng đừng thừa lúc anh không có khả năng tự vệ mà làm chuyện kỳ quái a~~” Bạch Ngọc Đường tức đến nỗi một cước đá anh vào trong phòng. Triển Chiêu sau đó cũng theo vào phòng, đóng cửa lại. Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa một hồi mới đi ra ngoài. Ở cửa, cặp song sinh đang chơi cờ nhảy, tuy kịch liệt nhưng lại không phát ra tiếng động nào, thoạt nhìn có chút buồn cười. Bạch Ngọc Đường ra cửa, hai người ngẩng đầu lên nhìn anh. “Tôi có việc cần ra ngoài.” Bạch Ngọc Đường cúi đầu nói, “Anh hai và Miêu Nhi có chuyện quan trọng cần làm, không được để bị quấy rầy, Công Tôn cũng đang rất mệt mỏi.” Cặp song sinh cười, vỗ vỗ vào cái vali đen bằng da bên cạnh: “Trừ khi bộ đội thiết giáp đến, còn không thì đừng ai nghĩ đến việc đi vào!” Cười hiểu rõ, Bạch Ngọc Đường xoay người ra thang máy. “Tiểu Bạch!” Cặp song sinh phía sau gọi anh. Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Đinh Triệu Huệ ném một vật gì đó cho anh, “Lúc cần thì dùng!” Bắt lấy vật và nhìn, cười cười bỏ vào túi. Bạch Ngọc Đường vẫy tay với cặp song sinh, đi vào thang máy. Bạch Ngọc Đường đi tới phòng khám tâm lý nơi giáo sư Hứa bị giết, từ xa xa vẫn còn thấy băng vàng bảo vệ giăng kín. Đi lên lầu hai, tỉ mỉ quan sát đồ bày biện trong phòng khám. Những đồ đựng gia dụng, một cái cũng không có. Sau khi xem xong, hai hàng lông mày của Bạch Ngọc Đường càng lúc càng nhăn lại, đi ra khỏi căn nhà. Tới quán bar bên đường, nhìn bốn phía xung quanh, thấy đối diện căn nhà là một tòa nhà, anh đi qua xem. Đó là một khu phòng ở ba tầng, trên cánh cửa lớn đóng chặt có viết: thời gian làm việc, buổi tối 9:00 đến ngày hôm sau 5:00. Xem hình thức, đây chắc là một quán bar trái phép. Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thấy trên lầu ba có một cửa sổ nhỏ mở, bèn đưa tay gõ cửa lớn. Mới đầu không có động tĩnh gì, vẫn gõ, chợt bên trong truyền đến âm thanh khó chịu của một người phụ nữ: “Ai vậy? Ban ngày không mở cửa!” Bạch Ngọc Đường không để ý, tiếp tục gõ. Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng dép lê lẹp xẹp cùng tiếng chửi bậy của người phụ nữ: “Ai vậy? Đáng ghét!” Cửa mở một tiếng “cạch”, một người phụ nữ tuổi còn trẻ, quần áo lôi thôi, tóc mất trật tự xuất hiện ở cửa. Sau khi ngẩng đầu nhìn rõ Bạch Ngọc Đường, người phụ nữ rõ ràng sửng sốt. Bạch Ngọc Đường lấy thẻ chứng nhận ra: “Cảnh sát.” “A?” Người phụ nữ cười: “Cậu là anh cảnh sát tôi thấy bên kia, cấp bậc rất cao!” Bạch Ngọc Đường mỉm cười: “Có một số việc cần hỏi cô.” Người phụ nữ nhún vai: “Đồng nghiệp của cậu đã hỏi rồi còn gì.” “Tôi cần hỏi những thứ bọn họ chưa hỏi.” Người phụ nữ mở rộng cửa: “Vào uống cốc nước?” Bạch Ngọc Đường gật đầu, theo cô đi vào trong. Triển Chiêu để Bạch Cẩm Đường ngồi trên ghế dựa, thả lòng hoàn toàn. Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng Bạch Cẩm Đường vẫn không thể kiểm soát mình, điều này ngoài dự liệu của Triển Chiêu. Kỳ thật, thôi miên là thí nghiệm tâm lý có độ khó rất cao, điều kiện tiên quyết của thôi miên chính là người bị thôi miên phải có lòng tin tuyệt đối vào người thôi miên. Mà Bạch Cẩm Đường thì tính kiểm soát rất mạnh, ý chí kiên định, chỉ số thông minh cũng rất cao, người như thế rất khó vứt bỏ cảnh giác để hoàn toàn tin tưởng người ngoài. “Anh hai, anh thả lỏng một tí!” “A–” Bạch Cẩm Đường gian nan không biết làm sao. “Chúng ta bắt đầu.” Triển Chiêu hít sâu một hơi, để cảm xúc của hai người có thể dung hòa với nhau: “Anh hai, anh hiện tại đừng nghĩ gì trong đầu hết.” Bạch Cẩm Đường cố gắng phối hợp. “Tiếp theo, anh hãy nghe em đếm đến mười. Khi đến số mười, em sẽ bật ngón tay một cái, lúc anh nghe được tiếng bật ngón tay, hãy bắt đầu nhớ lại, không cần nhớ rõ nội dung ký ức, chỉ cần nhớ lại là tốt rồi. Bất cứ hình ảnh nào nhoáng lên trong đầu, hãy cố gắng bắt lấy, sau đó, miêu tả lại ký ức, có được không?” Sau khi Bạch Cẩm Đường đồng ý, Triển Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu đếm, “1, 2……” Đếm đến mười, Triển Chiêu nhẹ nhàng bật ngón tay một cái. Dưới hai mí mắt khép chặt của Bạch Cẩm Đường, nhãn cầu chậm rãi chuyển động, Triển Chiêu biết anh đang bắt đầu nhớ lại. “Có hình ảnh xuất hiện phải không?” Thanh âm chầm chậm hỏi. “Có…” Bạch Cẩm Đường gật đầu. “Nhìn thấy gì?” Thấy… lúc Ngọc Đường còn rất nhỏ, còn có Tiểu Chiêu ở đối diện.” Triển Chiêu hiểu ngay, đây là kí ức cuối cùng trước khi bị thương, Bạch Ngọc Đường và chính mình lúc còn nhỏ… Có hy vọng! “Hiện tại, anh có thể cảm giác thấy bản thân không, anh ở bên cạnh Ngọc Đường và Tiểu Chiêu…” Mi mắt Bạch Cẩm Đường hơi rung động, anh đang cố gắng cảm nhận. “Có thể…” Bạch Cẩm Đường có chút chần chừ nói. Triển Chiêu cảm nhận được sự bất an của anh, biết tính kiểm soát của anh rất mạnh, chính nó đang giữ anh ở tình trạng nửa thanh tỉnh. Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt…… “Anh…” Giọng của Triển Chiêu mềm xuống, học cách Bạch Ngọc Đường lúc trước gọi Bạch Cẩm Đường, nhẹ nhàng gọi. Cơ thể Bạch Cẩm Đường hơi run lên, mi mắt không động nữa, Triển Chiêu nắm lấy cơ hội, vội vã hỏi: “Anh vừa làm gì? Nói gì vậy?” Nghe tiếng nói, Bạch Cẩm Đường theo bản năng làm một động tác… Triển Chiêu lăng lăng nhìn… Bạch Cẩm Đường giơ ngón trỏ lên, đặt trước môi, nhẹ nhàng phát ra một tiếng — “Xuỵt–” Bạch Ngọc Đường tạm biệt người phụ nữ tên An ở quán Bar, đi ô tô trở lại khoa tâm lý đại học C. Thông qua các giáo viên ở trường, anh tìm được những sinh viên đã từng học thạc sĩ chỗ giáo sư Hứa. “A? Anh là anh bạn đẹp trai của tiến sĩ Triển!” Một sinh viên nữ nhận ra Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt hưng phấn nói, Bạch Ngọc Đường cười: “Đúng thế, tôi muốn các em kể một chút về giáo sư Hứa.” “Giáo sư Hứa?” Mấy người sinh viên nhìn nhau, “Muốn kể gì về ông ta?” “Kể cái gì cũng được, tính cách, cách đối xử, thói quen sinh hoạt, ông ta bị bệnh tim phải không?” “Đúng vậy! Rất nặng nữa.” Mấy người sinh viên líu ríu kể. “Giáo sư Hứa a, tính cách rất cứng nhắc, bình thường cũng không hay nói cười.” “Đúng vậy đúng vậy! Ông ấy không vừa mắt tiến sĩ Triển!” “Đâu chỉ mỗi thế, ông ta thấy ai còn trẻ mà đạt được tiến sĩ thì đều nhìn không vừa mắt!” “Yêu cầu của ông ấy cũng rất nghiêm! Còn bị bệnh sạch sẽ!” “Đúng vậy! Tôi lần trước quên đóng cái dấu ngoặc kép, ổng liền mắng tôi một trận!” “………………….” Đám sinh viên mỗi người một câu, nói rất nhiều. Hai hàng lông mày lúc đầu đang nhíu chặt của Bạch Ngọc Đường dần giãn ra, trên mặt xuất hiện nụ cười. Chạy ra khỏi trường, nhảy vào xe, phóng thật nhanh về phía khu nhà của Công Tôn. Bạch Ngọc Đường hưng phấn tới nỗi muốn bứng cả tay lái lên, “Miêu Nhi, chúng ta đều bị giỡn mặt rồi!” Bạch Cẩm Đường quái lạ nhìn Triển Chiêu đang ngạc nhiên trước mặt mình: “Tiểu Chiêu, chú không sao chứ?” Triển Chiêu đột nhiên đứng lên, đi qua đi lại: “Tại sao có thể như vậy? Làm thế nào… Bình tĩnh… chắc chắn có liên hệ…” Bạch Cẩm Đường không dám nói gì hết, chỉ nhìn Triển Chiêu đang đi loạn vài vòng trước mặt. “Khốn nạn!” Hiếm thấy Triển Chiêu mắng như thế, “Chúng ta đều bị giỡn mặt!” Xoay người mở cửa chạy ra khỏi phòng, mà ngay lúc này, cửa thang máy mở, Bạch Ngọc Đường cũng vội vã vọt ra. “Miêu Nhi!” “Tiểu Bạch!” Hai người thấy đối phương thì đồng thanh kêu lên. “Tôi hiểu rồi!” Cả hai kinh ngạc nhìn nhau một lúc. “Cậu cũng…? Cùng song song gật đầu. Dididi…… Di động của Triển Chiêu rung lên — là một dãy số không hiện tên người gọi. Nhấc máy: “Alô… Đúng là tôi… Ông muốn thế nào?… Được!” Cúp điện thoại, Triển Chiêu quay qua cười với Bạch Ngọc Đường: “Đoán xem là ai gọi?” Bạch Ngọc Đường gãi cằm: “Trương Bác Nghĩa!” “Thông minh!” Triển Chiêu xoa xoa đầu Bạch Ngọc Đường, “Hồ ly lộ đuôi rồi!” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, lấy điện thoại di động ra, “Giỡn mặt với chúng ta lâu như vậy, nếu không để cho hắn biết mặt, tôi thật xin lỗi Bạch gia liệt tổ liệt tông!” Bấm điện thoại: “Alô! Vương Triều! Mang các anh em qua đây! Chuẩn bị thu lưới!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]