Chương trước
Chương sau
Xuất hiện trước mắt nhóm Bạch Ngọc Đường, chính là người cuối cùng, cũng là “Người Di truyền ” được đối đãi đặc biệt trong toàn bộ thí nghiệm của kế hoạch năm đó.

Từ sự thâm độc trong việc hắn thiết kế cái bẫy, hơn nữa còn một loạt hành động hắn làm trước đó, người này tuyệt đối khó đối phó.

Mọi người SCI đối với tướng mạo của Người Di truyền kia không hiểu sao có chút ngạc nhiên, mặt khác, trong một loạt vụ án Triệu Tước dẫn ra, có vô số vật thí nghiệm, có thất bại có thành công, đủ loại, nhưng “Người Di truyền” này hình như so vớinhững người khác còn quan trọng hơn! Vì sao? Hắn đến tột cùng quan trọng ở đâu? Sao lại cần G tự mình xuất hiện đến tìm?

Bụi mù từ bên trong đường hầm dần dần tán đi.

Bởi phía trên đường hầm đã bị nổ tung tạo rất nhiều lỗ hổng, bởi vậy ánh mặt trời chiếu xéo xuống… Tựa như truy quang* vậy.

*truy quang: luồng ánh sáng chiếu xuống từ máy bay trực thăng truy quét tội phạm thường thấy trong phim đó.

Nhưng Người Di truyền “chói sáng debut” trong truy quang kia, lại không giống như mọi người tưởng tượng, có lẽ nên nói, khi thấy rõ dáng vẻ của hắn, tất cả mọi người kinh ngạc đến không thể tin được.

Theo lý, suy tính theo tuổi tác của A Mạc, Người Di truyền này không còn trẻ mới đúng, nhưng người trước mắt nhìn thế nào, đều có tuổi tác tương đương với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, vô cùng gầy, tóc màu xám đen rối bời, chắc là bụi do vụ sụp đổ vừa nãy tạo thành. Người không cao không thấp, nhưng lưng lại hơi còng, mặc áo sơmi màu đen, quần jean, cầm trong tay một ống kim loại thật dài, không biết làm bằng gì, ánh lên sắc khá đen. Vừa rồi hắn chắc là dùng cái ống đó đánh vào đường ống nước.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm giác cái ống có một vài chỗ đặc biệt, về phần đặc biệt ở đâu, nhất thời không nói ra được.

Người Di truyền chậm rãi vỗ tay vài cái, mở miệng nói, “Rất giỏi rất giỏi!”

Mọi người không nhịn được nhíu mày ——giọng nói người này không nhẹ không nặng, hết sức bình thường, thế nhưng ngữ tốc nói chuyện đoạn dừng giữa mỗi một chữ đều là giống nhau, cảm giác không giống do người nói ra.

Lúc này, Triệu Hổ và Lạc Thiên đều rút súng ra chĩa vào Người Di truyền, “Anh bị tình nghi có liên quan đến mưu sát, bị bắt.”

Người Di truyền hơi ngoái đầu lại, nhìn mọi người một cái, cuối cùng ánh nhìn rơi xuống Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Cậu cũng là vật thí nghiệm nào đó sao?”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, lắc đầu.

“À…” Người Di truyền gật đầu, “Vậy chính là quái vật bẩm sinh.”

Bạch Ngọc Đường một mặt nói chuyện với hắn, mặt khác, anh đang quan sát Người Di truyền này.

Nói như Triển Chiêu thật không sai, tất cả cử động của Người Di truyền đều có quy luật nào đó, không chỉ là loại số học đơn giản như đối xứng hay thứ tự mà là cảm giác vô cùng phức tạp.

Bạch Ngọc Đường rất thường giao tiếp với người thông minh, anh đoán Người Di truyền này có chỉ số thông minh cực cao.

Căn cứ theo đặc điểm của Người Di truyền, mỗi một người đều có một chút “khuyết tật”, vậy điểm khuyết tật của vị này ở đâu? Thoạt nhìn thì chẳng có vấn đề gì cả.

Triệu Hổ và Lạc Thiên lúc này cũng có một chút suy nghĩ —— căn cứ theo tiến sĩ Triển miêu tả, Người Di truyền này hẳn là rất lợi hại! Nhưng thoạt nhìn rất bình thường giống như sinh viên vậy, lợi hại ở chỗ nào? Không phải chỉ là ánh mắt biến thái, tiết tấu nói như người máy thôi sao?

Đang thất thần, Triệu Hổ đột nhiên thấy trước mắt nhoáng lên, bị dọa cho run rẩy một cái, chờ hiểu được, Bạch Ngọc Đường đã ở ngay trước mắt.

Lạc Thiên kéo Triệu Hổ qua, Hổ tử giờ mới nhìn rõ, vừa rồi Người Di truyền kia không biết làm thế nào đã đến ngay bên cạnh cậu, hơn nữa cái ống màu đen cầm trong tay còn ở ngay bên hông, may là bị đao của Bạch Ngọc Đường chặn lại.

Triệu Hổ trong nháy mắt toát một thân mồ hôi lạnh sợ hãi, không hiểu sao thấy kỳ quái —— không thể nào a! Vì sao không thấy người kia đi đến?

Bạch Ngọc Đường lại khá rõ, Người Di truyền này quả nhiên không đơn giản, hắn vừa nãy khéo lợi dụng điểm mù của Triệu Hổ, trong nháy mắt tập kích. Hơn nữa động tác tập kích cực kỳ ngoan độc, nếu như vừa rồi Triệu Hổ chỉ cần trúng một chút, có thể vô tri vô giác bị trọng thương thậm chí còn mất mạng.

Bạch Ngọc Đường từng chút từng điểm từng tích thêm số liệu về Người Di truyền—— ngoại trừ quy luật và chỉ số thông minh cao, hắn rất am hiểu về co thể người, suy đoán chính xác ra điểm mù và điểm yếu hại. Kết hợp với dữ liệu thiên tài số học, Bạch Ngọc Đường suy đoán, Người Di truyền này có thể là bác sĩ, kết hợp với bẫy hắn thiết kế trước đó, hẳn là cũng thông thạo về mặt hóa học.

Công kích lần này bị đỡ được, Người Di truyền hình như cũng có chút bất ngờ, giương mắt quan sát Bạch Ngọc Đường một chút, mỉm cười, “Ta nhớ từng gặp cậu ở đâu rồi!”

Bạch Ngọc Đường nghe nói thế, trong đầu lóe lên Bạch Diệp, Người Di truyền quen biết Bạch Diệp sao?

“A!” Không đợi được Bạch Ngọc Đường đáp lời, Người Di truyền như đã nhớ ra cái gì đó, “Ta đã thấy thi thể của cậu.”

Theo lời hắn, nhóm Triệu Hổ cũng cau mày —— hắn nói thật? Hay chỉ là cách khiêu khích nào đó?

“Anh nhìn thấy ở đâu?” Biểu cảm của Bạch Ngọc Đường rất bình tĩnh.

“Ừ… Khi còn nhỏ đã thấy.” Hắn nói, lại ngoái đầu, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, “Nhìn kỹ thì coi như có điểm không giống, không bằng đánh chết so sánh thử xem…”

Giọng hắn vừa dứt, đột nhiên chạy về phía.

Lạc Thiên và Triệu Hổ ngạc kinh —— thật nhanh!

Quỹ tích Người Di truyền tập kích khá quỷ dị, từ bênh cạnh Bạch Ngọc Đường, một ống quét tới.

Bạch Ngọc Đường vung đao đỡ, chỉ thấy Người Di truyền quẹt ống theo sống dao dọc xuống.

Gần như đồng thời, Bạch Ngọc Đường buông lỏng tay.

Theo động tác của anh, trong không khí thoáng “xẹt” một cái, xuất hiện một đường tia lửa.

Lạc Thiên và Triệu Hổ không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, Người Di truyền đột nhiên bay ra ngoài, cái ống màu đen rơi xuống đất, va xuống mặt đất, phát ra mấy tia lửa vụn.

Triệu Hổ ngửi thấy trong không khí có một mùi đặc biệt gay mũi, giống như mùi lúc quẹt diêm.

Lạc Thiên cũng đi xem cái ống kia —— hóa ra trên ông bội chất dẫn lửa, vừa rồi ma sát với sống đao, chất đó bị đốt cháy. Vụ sụp đổ trước đó, trên thân mọi người đều có bụi chất cháy, vừa rồi nếu như dính phải chút lửa, phỏng chừng cả người sẽ bị thiêu cháy.

Thế nên trong nháy mắt ống chạm vào đao, hai người đều buông tay.

Nếu như Người Di truyền buông tay bởi vì tính toán trước, thì Bạch Ngọc Đường buông tay vì đã đoán được… Mà Người Di truyền không biết Bạch Ngọc Đường đoán được, vốn là chủ động lại biến thành bị động, cùng với…

Lạc Thiên và Triệu Hổ liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường tìm được điểm mù của Người Di truyền, một cước đạp trúng, cũng dùng chính vị trí vừa rồi hắn đánh lén Triệu Hổ.

Hơn nữa, người quen dùng tay phải sử dụng thủ đoạn công kích lại theo cách của người thuận tay trái.

Dĩ nhiên, là đồng nghiệp cộng sự nhiều năm với Bạch Ngọc Đường, nhóm Triệu Hổ đều hiểu rõ, thuận tay trái hay tay phải đối với Bạch Ngọc Đường mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa, đội trưởng SCI và Triển Chiêu có một điểm giống nhau, đổi tay chẳng sao cả. Triển Chiêu thành thạo đổi tay viết chữ, Bạch Ngọc Đường lại am hiểu đổi tay bắn súng.

Người Di truyền ngã xuống đất bị sốc trong nháy mắt, lúc này chậm rãi tỉnh lại.

Lạc Thiên và Triệu Hổ đi qua kéo hắn lên, phát hiện hắn đã không cử động được, có chút không hiểu liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vừa nhặt cái ống trên mặt đất lên, vừa nói, “Xương sườn hai bên đều gãy, xương chậu sai vị, cho dù hắn là người máy, cũng không nhúc nhích được.”

Lạc Thiên và Triệu Hổ há hốc miẹng, chỉ một cước đã giải quyết xong Người Di truyền đáng sợ…

Lạc Thiên còng tay Người Di truyền, thấy hắn đau đến mắt trợn trắng, ngay cả lời cũng nói không thành, hiểu ra người kia đã hơi bị chấn động, nghi ngờ liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vừa định nói, lại nghe phía trên truyền đến một tiếng súng vang.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy ra khỏi cống thoát nước.

Ra được rồi, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đứng đó, Mã Hán đang còng tay một người, bên chân Triển Chiêu còn có một người.

Triển Chiêu nghe bên kia truyền đến tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, bật cười, giơ tay nhìn đồng hồ một cái, “Quả nhiên chỉ tốn năm phút.”

Bạch Ngọc Đường chạy đến bên cạnh Triển Chiêu, thấy người nằm bên chân anh bị trúng một phát đạn là G, mà người Mã Hán đang còng kia, cũng là G.

Bạch Ngọc Đường so sánh một chút, nhíu mày, “Cảm giác vừa giống nhau vừa rất khác.”

“Ngoại hình giống nhau a.” Triệu Hổ cũng không hiểu, “Song sinh hay là chỉnh sửa mặt?”

Khóe miệng Triển Chiêu hơi cong cong.

Mã Hán nhíu mày nhìn Triệu Hổ, “Cậu mù rồi hả? Hai người này hoàn toàn khác nhau!”

“Khác nhau sao?!” Triệu Hổ kinh hô.

Bạch Trì và Lạc Thiên cũng nhìn không ra hai người kia có gì khác nhau.

“Có điểm…” Bạch Ngọc Đường nhắm mắt, rồi mở lại nhìn kỹ, lắc đầu, “Đích thật là khác.”

Triệu Hổ và Lạc Thiên vẫn cảm thấy giống nhau như đúc.

Hổ tử vỗ đùi một cái, “Chúng ta không phải là bị gã này ếm bùa đấy chứ?”

Mã Hán cũng nghĩ ra —— bảo đảm trước kia Triệu Tước tạo cho anh, lẽ nào chính là cái này? Anh từ lần đầu tiên nhìn thấy G này, đã thấy hoàn toàn khác so với trước đó gặp. Triệu Tước làm thế nào vậy? Mà trước đó G làm thế nào ảnh hưởng những người khác trong SCI?

“Cũng chẳng khác mấy so với ếm bùa đâu.” Triển Chiêu nói, giơ ngón tay cái về phía xa.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Eleven?”

Triển Chiêu gật đầu, “Bắn rất chuẩn.”

Triển Chiêu đi tới, khom lưng, nhìn G bị Mã Hán còng lại một chút, cười, “Ông chẳng hơn gì thế này, một khi không còn lớp ngụy trang đó, cũng chỉ là một người thường.”

G chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Triển Chiêu, lại không có gì khẩn trương hay bất mãn, chỉ là mỉm cười, “Cậu nghĩ mấy thứ như còng tay ngục giam, đối với tôi có tác dụng sao?”

Triển Chiêu cười cười, lắc đầu, “Tại sao phải nhốt ông lại?”

G rất hứng thú hỏi, “Vậy cậu định làm gì tôi đây?”

Triển Chiêu quay về phía Người Di truyền bị Lạc Thiên và Triệu Hổ kéo tới được, “Quân cờ trên tay tôi càng ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ có ngày chiếu tướng.”

G đầu tiên ngẩn người, sau đó cười ha hả, “Chiếu tướng? Cậu muốn chiếu tướng thế nào? Cậu ngay cả quân vương của tôi ở đâu cũng không biết.”

Triển Chiêu hơi lắc đầu, “Không cần thiết.”

Bạch Ngọc Đường lại nhíu mày, nghĩ không cần thiết phải tốn sức thêm nữa, đưa mọi người về rồi hãy nói, Người Di truyền cũng cần trị liệu.

Triển Chiêu có chút thông cảm nhìn Người Di truyền một chút, đột nhiên cúi đầu, ở bên tai G thấp giọng nói mấy câu.

Mọi người chú ý thấy biểu cảm của G vi diệu thay đổi.

Triển Chiêu nói xong, vỗ nhẹ nhẹ vai hắn, giơ tay chỉ chỉ cho hắn con đường lúc tới, “Thấy không?”

G không nói gì, nghe Triển Chiêu nhẹ nhàng bồi thêm một câu, “Ngõ cụt rồi!”

G bỗng nhiên cười, tự nhủ lẩm bẩm một câu, “Quả nhiên sống thật đúng thú vị…”

Bạch Ngọc Đường chỉ đạo áp giải hai nhân vật then chốt bắt được lên xe, ở một bên, Tiểu Bạch Trì có chút không thể tin được, “Chúng ta trong 10 phút bắt được Người Di truyền cuối cùng, còn bắt được G?”

Triệu Hổ cũng hoài nghi đầy mình, “Sếp, anh làm sao đoán một cước kia? Với cả tiến sĩ Triển, làm sao bắt được G? Em còn tưởng rằng G cũng khó bắt cỡ Triệu Tước chứ…”

“Cậu đem hắn đi so với Triệu Tước? Hơi bị đề cao hắn quá.” Triển Chiêu lắc đầu, thần thần bí bí chọt chọt Bạch Ngọc Đường, “Lúc thấy Người Di truyền, cậu có ý kiến gì không?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Trẻ hơn nhiều so với tôi nghĩ.”

“Bởi vậy, tôi biết vì sao G trăm phương nghìn kế muốn bắt hắn rồi.” Trong mắt Triển Chiêu hiện lên vẻ hưng phấn, “Rối loạn cả cục, rốt cục đã tìm ra một đầu! Chờ ngày nào đó chiếu tướng thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.