Bạch Cẩm Đường trấn an Công Tôn đang xù lông, hẹn thời gian đi ăn xong thì cúp điện thoại.
Vừa buông di động xuống thì điện thoại bàn vang lên, theo hiển thị trên màn hình thì là từ tiếp tân dưới sảnh gọi tới.
Bạch Cẩm Đường ấn loa ngoài.
“Ông chủ.”
Giọng của cô gái tiếp tân ở dưới sảnh truyền đến, “Có một vị tiên sinh muốn gặp anh, thế nhưng không có hẹn trước ”
Bạch Cẩm Đường khẽ nhíu mày, tiếp tân ở sảnh không phải không hiểu quy củ, thông thường chỉ có hẹn trước rồi anh mới gặp, hơn nữa đều liên hệ với cặp song sinh … Tuy rằng hôm nay cặp song sinh không ở.
Đại khái cảm giác được ông chủ không quá hài lòng, cô gái tiếp tân vội bổ sung, “Anh ta nói, ngài nhất định sẽ gặp anh ta.”
Bạch Cẩm Đường suy nghĩ một chút, hỏi, “Hắn tên gì?”
“Ách…” Cô gái tiếp tân phát âm không chuẩn lắm, những vẫn nghe ra được là, “Ether.”
Bạch Cẩm Đường trầm mặc khoảng ba giây, rồi ngắn gọn nói một câu, “Để hắn lên đi.”
Cô gái tiếp tân buông điện thoại, ngẩng đầu nhìn người ngoại quốc cao to tuấn mỹ, mặc một thân tây trang đen trước mặt, “Tổng tài mời ngài lên lầu.”
Cái người tên là “Ether” kia có một nét đẹp phong tình của người nước ngoài, khẽ gật đầu, xoay người đi về phía thang máy, lưu lại nhóm tiếp tân nhỏ giọng xì xào — hảo khốc! Ai vậy a? Hảo cao to!
…
Bạch Cẩm Đường đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cau mày, nhìn viên đạn vừa cạy từ trên tường xuống.
Đang xuất thần, nghe được tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
Bạch Cẩm Đường đặt viên đạn lên bàn.
Cửa bị mở ra.
Ngoài cửa, mỹ nam mặc vest đen kia, hai tay đút túi quần, dựa vào cửa nhìn anh.
Sau chốc lát trầm mặc, người nọ hơi cười, “Thật sự không ngờ còn có thể gặp lại.”
Bạch Cẩm Đường cũng nhàn nhạt đáp lại, “Không ngờ cậu còn sống.”
Người nọ nghe xong lời này, tựa hồ rất đồng ý, gật đầu, “Tôi cũng không ngờ mạng tôi dài như vậy.”
Bạch Cẩm Đường hỏi, “Nghe nói cậu và G đang cùng một chỗ?”
Người nọ đi tới trước bàn, tự mình kéo ghế ra, ngồi đối diện Bạch Cẩm Đường, mở miệng nói, “Trùng hợp mà thôi.”
Nói rồi, lực chú ý của hắn như bị cái ly hình bộ xương khô của Bạch Cẩm Đường hấp dẫn, đưa tay muốn chạm vào, “Sở thích của cậu thay đổi lớn đó.”
Bạch Cẩm Đường di chuyển cái ly hình xương khô đi, không cho hắn đụng vào.
Người nọ cười, nắm tay chống cằm liếc Bạch Cẩm Đường, “Cuộc sống của cậu hiện tại tốt như vậy, có phải nên nói lời cảm ơn tôi không?”
Bạch Cẩm Đường có vẻ cảm thấy lời này buồn cười, đưa tay cầm lấy gói thuốc và bật lửa trên bàn, nói, “Cậu chỉ giúp tôi sống sót, còn làm cuộc sống của tôi tốt như vậy hoàn toàn không phải cậu.”
“Ha hả”, người nọ lắc đầu, “Sở thích thay đổi nhưng tính cách thì không, quả nhiên sống sót được sẽ có chuyện tốt phát sinh a, Triệu Tước nói cũng có chút đạo lý.”
Bạch Cẩm Đường đốt điếu thuốc, nhíu mày nhìn hắn, “Cậu và G lúc này xuất hiện ở thành phố S, có mục đích gì?”
“G phát hiện một chuyện rất thú vị”, người nọ cũng rút một điếu thuốc, không đốt lên mà chỉ cầm trong tay nghiên cứu, “Theo tôi đoán thì cũng đã đến lúc kết thúc, cho nên rắn đều phải ra khỏi động, cũng không có gì ngạc nhiên.”
Bạch Cẩm Đường nghe xong, dụi nửa điếu thuốc còn lại vào cái gạt tàn mô phỏng hình quả tim mà Công Tôn đưa cho anh, mở miệng, “Ether.”
Mỹ nam tên là Ether kia ngẩng đầu nhìn anh.
“Có một vấn đề tôi vẫn muốn hỏi cậu.” Bạch Cẩm Đường hỏi, “Cậu vì sao không bao giờ cười với ai, nhưng rất hay cười với tôi?”
Ether lại xuất hiện ý cười trên mặt, “Khi còn bé tôi đã trả lời cậu rồi mà, không nhớ sao?”
Bạch Cẩm Đường thở dài, bất lực nhìn hắn, “Khi còn bé? Tổng cộng cũng chỉ ở chung có ba ngày thôi.”
“Ừ.” Ether gật đầu, thả điếu thuốc lại trên bàn, mỉm cười, “Ba ngày đó chính là thời thơ ấu của tôi.”
Bạch Cẩm Đường đặt viên đạn xuống trước mắt hắn, “Vậy đây là quà gặp mặt cậu tặng cho người bạn thời thơ ấu duy nhất sao?”
Ether nhìn viên đạn, mỉm cười, “Ai bảo cậu kết hôn mà không mời tôi làm phù rể.”
Bạch Cẩm Đường xoa xoa mi tâm, “Cậu tránh xa G ra một chút đi, nếu trốn tới đây thì vì sao không đi tìm Triệu Tước.”
“Cậu cũng biết tôi ghét ông ta.”
“Chú ấy cứu mạng cậu, sao cậu lại ghét?”
Ether nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Hủy tuổi thơ của tôi có được không?”
Nói rồi, hắn để ý tới một khung hình ở trên bàn Bạch Cẩm Đường, cầm lên xem, thấy bên trong là Công Tôn mặc áo blouse trắng, vắt chân ngồi rất đại gia, đang đọc báo, hắn cười híp mắt, “Hảo khả ái a!”
Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ lấy lại khung hình, đặt ngay ngắn, hỏi tiếp, “Rốt cuộc cậu đến làm gì?”
“Kể chút chuyện với cậu.” Ether đảo chân, dựa vào ghế chậm rãi nói, “Sáng nay, G đi gặp em trai cậu.”
Ether vừa nói xong thì thấy mặt Bạch Cẩm Đường đen lại, vội chỉ vào một vết thương nhạt màu trên mặt cho anh xem, “Tiểu lão hổ nhà cậu thực sự quá tàn bạo.”
Bạch Cẩm Đường sắc mặt hơi chút hòa hoãn, hỏi, “G tìm Ngọc Đường làm gì? Triệu Tước ở cùng bọn nó mà hắn còn dám lộ diện.”
“Nên mới dẫn theo tôi đó.” Ether nhướn mi, “Để tránh bị Bạch Diệp chém thành vài khúc.”
Bạch Cẩm Đường cảm thấy buồn cười, “Cậu đỡ được Bạch Diệp sao?”
Ether nhún vai, “G chết hay sống tôi mặc kệ, tôi tương đối hiếu kỳ chuyện hắn và Triển Chiêu ai lợi hại hơn một ít?”
Bạch Cẩm Đường một lần nữa nhíu mày.
“Dù sao…” Ether cầm lấy một cây bút trên bàn dùng ngón tay xoay xoay, “Một người là con cưng, một người là con ghẻ của Chúa mà.”
Bạch Cẩm Đường nghe nói như thế, hơi có chút xuất thần.
“G nói với SCI, Người di truyền sẽ xuất hiện trong cuộc thi Maraton.” Ether ngừng xoay bút, “SCI đại khái bắt về hơn mười sát thủ, trong đó có kẻ G muốn tìm để hỏi gì đó, tôi sẽ phụ trách nổ súng sau khi hắn hỏi xong.”
Bạch Cẩm Đường suy nghĩ một chút, hiểu rõ, “G lợi dụng SCI để tìm ra hung thủ, sau khi hỏi ra đầu mối thì diệt khẩu, như vậy mục đích của hắn đã đạt được, SCI phí công vô ích.”
Ether vỗ tay, “Tôi còn sợ cậu hạnh phúc quá sẽ biến ngốc, xem ra là tôi lo lắng quá.”
“Cậu cảm thấy các cậu có thể thuận lợi sử dụng SCI như thế sao?” Bạch Cẩm Đường vừa hỏi vừa nhìn đồng hồ, “Hiện tại nhóm Ngọc Đường hẳn đã ở ngoài cửa.”
Ether thật ra cũng không kinh ngạc, cười cười, “Nên tôi tới để làm chút giao dịch với các cậu đây.”
Ether vừa dứt lời, cửa dẫn ra ban công của phòng Bạch Cẩm Đường bị mở ra.
Ở cửa, quả nhiên những thành viên SCI vừa tham gia chạy Maraton đều có mặt, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi đến, ở phòng nghỉ phía ngoài, Triệu Tước ngông nghênh ngồi trên sô pha, lật xem một quyển tạp chí.
Không biết đọc được nội dung gì thú vị, khóe môi Triệu Tước nhếch lên thành dáng cười nhàn nhạt.
Bạch Diệp ở cửa phía ngoài phòng nghỉ, dựa vào khung cửa, phát ngốc.
“Anh muốn phản bội G?” Triển Chiêu đi vào, kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh Ether, Bạch Ngọc Đường ngồi ở phía bên kia, có chút tò mò liếc Bạch Cẩm Đường
Bạch Cẩm Đường biết Bạch Ngọc Đường rất lưu ý việc anh không nói rằng anh có quen G và Ether.
Ether có vẻ để ý thấy hai anh em họ Bạch đang có giao lưu ngầm, quay sang nói với Bạch Ngọc Đường, “Anh cậu sẽ không bán đứng tôi, vì tôi đã cứu mạng cậu ấy.”
Bạch Ngọc Đường thần sắc hòa hoãn lại, nhìn Ether, cảm thấy hình như đã từng gặp hắn trước kia.
Ether dưới tình huống đối mặt với quá nhiều người, lại khôi phục trạng thái lãnh khốc vô cảm mà Bạch Ngọc Đường nhìn thấy lúc trước.
Hắn quay đầu lại trả lời vấn đề vừa rồi của Triển Chiêu, “Tôi và G không có quan hệ phụ thuộc, tôi vốn không tất phải trung thành với hắn, tại sao lại gọi là phản bội?”
Triển Chiêu nhìn hắn một hồi, nói, “Tiếng Trung của anh cũng rất lưu loát.”
Ether bị Triển Chiêu nói cho sửng sốt, bên ngoài, Triệu Tước đang xem tạp chí nhịn không được mà cười khúc khích, sau đó tiếp tục lật tạp chí.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Ether, “Chỉ số thông minh cao, năng lực mạnh, anh và những sản phẩm thí nghiệm khác không giống nhau, có chút bóng dáng của đời thứ mười nhưng càng thêm ưu tú.”
Ether quan sát Triển Chiêu một lúc, sau đó gật đầu, nhãn thần mang theo tán thưởng, “Ừm, đúng là G không nhất định có thể đối phó với cậu.”
“Anh muốn giao dịch gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn
“Tôi có thể nói cho các cậu biết Người di truyền thứ mười đang ở đâu.” Ether trả lời, “Đổi lại, các cậu cho tôi gặp một người.”
“Ai?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau hỏi.
Ether nhìn hai người họ đờ ra.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày — có chuyện gì nhanh nói a bán cái nút gì!
Ether khóe miệng khẽ giật, quay lại nói với Bạch Cẩm Đường, “Thật đáng yêu, phản ứng động tác đều y hệt.”
Bạch Cẩm Đường đỡ trán, khoát khoát tay bảo hắn nói nhanh lên đừng nhảm nhí nữa.
“Tôi muốn gặp Nhân chứng!” Ether trả lời.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Triển Chiêu vô thức quay đầu lại nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước trên mặt vẫn có ý cười như cũ, nhưng lại cúi đầu xem tạp chí, có vẻ không quan tâm đến tình huống bên này.
Triển Chiêu cảm thấy kỳ quái, “Anh muốn gặp A Mạc?”
“Tôi có thứ này muốn cho hắn nhìn một chút.” Ether cười, nói với Triệu Tước ở ngoài cửa, “Còn nữa, tôi muốn gặp con gái tôi.”
Ether suy nghĩ một chút, “Ừm, năm nay khoảng mười lăm tuổi a… Lúc phòng thí nghiệm bị hủy tôi tưởng con bé đã bị chết cháy, bất quá, tôi nghe nói gần đây Karin có xuất hiện ở thành phố S, bên người có một bé con.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thẳng tắp nhìn Ether, nhìn kỹ thì… Đôi mắt của Ether và Mia đúng là rất giống! Khuôn mặt không bị hủy dung của Mia có đặc thù con lai vô cùng rõ ràng, lẽ nào con bé là ruột thịt của vị Ether này?
Triệu Tước rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn Ether, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, “Cậu muốn cho Nhân chứng xem cái gì?”
Ether cùng ông ta nhìn nhau một hồi, giơ tay trái lên, tay phải chậm rãi xắn ống tay áo trái.
Theo động tác của hắn, mọi người thấy trên cánh tay trái của hắn có một tảng hình xăm lớn …
Triệu Tước nhìn chằm chằm hình xăm đó đến ngây dại, ngay cả Bạch Diệp bên cạnh cũng lộ ra thần tình khác thường.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triệu Tước — tình huống gì đó?
Triệu Tước sau khi phục hồi tinh thần, gật đầu với hai người bọn họ.
Bạch Ngọc Đường nói với Ether, “Chúng tôi có thể làm giao dịch với anh, Người di truyền và G ở đâu?”
Ether cầm giấy bút trên bàn, viết ra một địa chỉ đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Phải nhanh a, nếu như G tới trước thì toàn bộ đầu mối sẽ bị chặt đứt.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng lên đi ra ngoài.
Triệu Tước có vẻ hoàn toàn không có hứng thú gì với Người di truyền hay G, kích động chạy vào xem hình xăm trên tay trái Ether.
Triển Chiêu đi vào thang máy, nhìn thấy Triệu Tước đang tỉ mỉ nghiên cứu hình xăm, có chút tò mò.
Chờ cửa thang máy đóng lại.
Triển Chiêu nghi hoặc, “Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?”
“Trước không phải tôi có về nhà một chuyến sao.” Phản ứng của Bạch Ngọc Đường thật ra có phần bình tĩnh hơn Triển Chiêu một chút, như đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Triển Chiêu cũng nghĩ tới, “Đúng vậy, cậu tìm được đầu mối gì bên chỗ bác trai không?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Một ít chuyện có liên quan đến anh hai, còn có một số chuyện xảy ra khi tôi còn bé mà bị tôi quên mất.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]