Tương Bình sắp xếp ra một đống vụ án, Triển Chiêu tiến hành bước sàng lọc thứ hai.
Đầu tiên, phải bài trừ những vụ án được xã hội chú ý cao độ! Mấy vụ án nóng đó tùy thời tùy chỗ đều có người tìm tòi xem xét, bất luận là xuất phát từ mục đích gì, hay có hiềm nghi không, bộ phận này cũng chỉ có thể bài trừ.
Tiếp theo, tiến hành tuyển chọn kỹ càng.
Dùng lời Triển Chiêu nói, trên đời này cái gì cũng có hai mặt mâu thuẫn tồn tại. Nếu có thể sử dụng phương pháp bài trừ, vậy cũng có thể dùng phương pháp phản bài trừ, chính là lấy ra điều kiện mà anh nghĩ đến nhiều nhất sàng lọc trước.
Tìm hung thủ khó khăn, có thể trước tiên tìm con bướm cùng tử thần. Hai thứ này giống như là vật cộng sinh luôn đồng thời xuất hiện, tìm được nhất định sẽ trợ giúp trực tiếp đối với việc tìm hung thủ!
Vì thế, đến đây vấn đề là, làm sao tìm được tử thần cùng Night Butterfly? Hai thứ đó đều chỉ xuất hiện vào ban đêm thủ bên linh cữu! Cho nên điều kiện trực tiếp nhất lại có thể xem là “may mắn” nhất là —— người vừa chết hôm nay!
Nếu trong đống kết quả Tương Bình sàng lọc ra, có một người hợp điều kiện, như vậy hôm nay cứ túc trực bên linh cữu vào đêm, biêt đâu có thể tóm được tử thần kia.
Tương Bình tìm tòi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu với Triển Chiêu.
Triển Chiêu xoa xoa cằm, tỏ vẻ —— quả nhiên nhân sinh không thể nào có chuyện tốt vậy được.
“Vậy giờ chọn như thế nào đây?” Tương Bình hỏi.
“Căn cứ vào những tập tục khác nhau, có giữ linh cữu một ngày rồi hôm sau hoả táng, có hai ngày có ba ngày… Từ đó phân loại.” Triển Chiêu nói, “Phân biệt người đã chết một ngày, hai ngày, và ba ngày, tìm ra rồi điều tra xem là đã hoả táng hay vẫn còn ở linh đường.”
Tương Bình gõ bàn phím vài cái, cuối cùng nhướn mày, “A!”
Tất cả mọi người nhìn qua, “Có thật hả?”
“Ừ!” Tương Bình điểm mở một phần kết quả điều tra, nói, “Có người tên Ngô Hoa, 36 tuổi, hai ngày trước vừa mới chết, là trượt chân ngã xuống cầu thang mà chết.”
Nói xong, Tương Bình gọi điện thoại tìm hiểu nhà người kia từ cục cảnh sát, phái người đi xem thử, có còn giữ linh cữu không. Chốc lát sau, viên cảnh sát đi thăm dò gọi điện thoại lại, nói là nhà người kia thiết linh đường ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, sáng sớm ngày mai khoảng năm giờ sẽ hoả táng.
Mọi người thấy tình hình coi như thuận lợi, vì thế liền hỏi Tương Bình, “Hắn chú ý đến vụ án nào?”
“Vợ Ngô Hoa 9 năm trước tai nạn giao thông tử vong.” Tương Bình nói, “Ngô Hoa vẫn tìm kiếm tin tức liên quan đến vụ án vợ hắn chết theo quy luật, mặt khác, những thứ hắn sưu tầm đều là mấy tin về tai nạn giao thông, cùng với… lừa bảo hiểm.”
Triển Chiêu hơi hơi nheo lại mắt, “Lừa bảo hiểm?”
Tương Bình nói, “Sau khi vợ chết, hắn chiếm được hai khoản tiền bồi thường bảo hiểm.”
Triển Chiêu gọi điện thoại hỏi Mia, có tài liệu về án mạng 9 năm trước đó không.
Lát sau, Mia gửi file qua, đúng là có một chút, Tương Bình cũng tìm được một ít, hai phần tài liệu bổ sung cho nhau, còn có ảnh chụp thi thể vợ Ngô Hoa.
Công Tôn nhìn ảnh chụp, lắc đầu, “Chỉ có ảnh chụp thế này, nhìn không thì không đoán ra là tai nạn hay mưu sát. Hơn nữa tai nạn xe cộ tử vong, cô thể nạn nhân cũng không phải vấn đề lớn, mấu chốt là nguyên nhân phát sinh, ví dụ như xe có bị ai phá không, trước khi chết có hút chích loại thuốc gì đặc biệt không, vân vân, thi thể đã hoả táng, chết không đối chứng.”
“Vậy nếu thi thể Ngô Hoa tương ứng với vụ án lần này, trong cổ họng hẳn là cũng có vong linh châm chứ nhỉ?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Mấu chốt là không có bằng chứng chỉ có lý luận làm sao tra xét được?”
“Không bằng hỏi Trương Vũ xem?” Triển Chiêu đề nghị, “Thiết linh đường tốt xấu gì cũng có mấy người lo việc tang lễ, biết đâu có người quen của anh ta.”
Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Trương Vũ, quả nhiên, một lát sau mà Trương Vũ gọi điện thoại lại, quả thực có người quen ở đó, vì thế có thể hỗ trợ sắp xếp hai người đi vào, giả thành người lo việc mai táng sửa sang thi thể, bọn họ sẽ giúp rời sự chú ý của người nhà.
Mọi người cảm thấy đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, khám nghiệm tử thi đương nhiên cần Công Tôn đi, mấu chốt là ai phối hợp cùng anh đây.
Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Triệu Trinh là sự lựa chọn cực tốt, bởi vì anh ấy cần làm một chuyện độ khó cực cao, là đem một cái máy định vị, gắn lên cánh con bướm kia.
Tương Bình đưa máy định vị cho Triệu Trinh xem, đại ảo thuật gia cầm lên nhìn trong chốc lát, giống một đoạn băng dán ngắn, trong suốt cũng không phản quang, nếu gắn lên con bướm, đúng là có thể không phát hiện được, bất quá độ khó để làm vẫn tương đối lớn. Nhất là cánh bướm rất yếu ớt, một khi gắn lên cánh, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc con bướm bay, bởi vậy phải gắn với diện tích càng nhỏ càng tốt, công việc này trừ Triệu Trinh ra căn bản không ai có khả năng hoàn thành.
Hết thảy chuẩn bị xong, mọi người xuất phát, chạy tới gần nhà Ngô Hoa, nguyên nhóm Triển Chiêu cắm bên ngoài, Trương Vũ đưa Công Tôn cùng Triệu Trinh tiến vào.
Ngô Hoa không tái hôn, tang sự lo liệu ở nhà cũ, ngay tại vùng ngoại thành thành phố S, trong nhà còn có cha mẹ già, không có con.
Tương Bình điều tra tình trạng cuộc sống của Ngô Hoa sau khi vợ hắn chết, đơn giản khái quát chính là du sơn ngoạn thủy phóng túng, sống rất sung sướng, như vậy hình như lại tăng thêm hiềm nghi cho Ngô Hoa.
Xe theo dõi của cục cảnh sát dừng gần ngôi nhà kia, Triệu Hổ cùng Mã Hán mở cửa xe jeep ra, chỗ ngồi phía sau là Tiểu Bạch Trì ôm máy tính liên hệ với Tương Bình.
Vừa rồi Tương Bình đã sắp xếp nhân viên kỹ thuật giả dạng làm người sửa điện mấy chỗ trọng yếu quanh đó bố trí camera, trên xe theo dõi có thể thấy, máy tính bảng của Tiểu Bạch Trì cũng có thể xem. Bên kia, Lạc Thiên cùng Tần Âu, Trương Long cùng Vương Triều cũng đều trấn giữ các lộ khẩu đợi lệnh, chỉ cần tử thần kia vừa xuất hiện, lập tức có thể bắt.
Mọi người bắt đầu lo lắng chờ đợi.
Triển Chiêu liếc Triệu Tước ngồi ở trong xe theo dõi ăn bỏng ngô một cái, có chút không nói nổi.
Lúc này, màn hình máy giám sát vẫn chỉ một màu đen sáng lên.
Đây là camera Công Tôn mang vào, giấu trong túi, Công Tôn vào rồi đặt túi ở nơi có tầm nhìn rất tốt, vì thế… Bốn cái camera quay các góc nhìn khác nhau giấu trong túi, quay lại toàn cảnh bên trong linh đường.
Trong linh đường không nhiều người lắm, có mấy hòa thượng đang niệm kinh, Trương Vũ cùng một người trung niên nhìn như là người lo tang sự, đang cùng một cụ già tóc trắng xoá nói gì đó, vị này chắc là cha của người chết Ngô Hoa.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh luôn làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót … Nhưng liên tưởng đến Ngô Hoa có hiềm nghi giết vợ lừa tiền cực lớn, mọi người không thương cảm nổi với người chết kia.
Công Tôn giả vờ sửa sang lại dung nhan người chết, thừa lúc sự chú ý của người nhà bị nhóm Trương Vũ lôi kéo, rất nhanh kiểm tra cổ họng người chết.
Chúng cảnh sát theo dõi trong xe cùng với mai phục bên ngoài đều căng thẳng chờ đợi, nếu có cái châm, chứng tỏ phương hướng điều tra của bọn họ là chính xác, nhưng nếu như không có… Vậy hết thảy sắp xếp đều uổng phí.
Khoảng một phút sau, truyền đến tiếng Công Tôn đè thấp giọng, “Có!”
Mọi người nghe đều nhẹ nhàng thở ra, như vậy kế tiếp, chính là chờ đợi con bướm hoặc là tử thần xuất hiện.
Trương Vũ có hỏi qua người phụ trách tang sự, toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh thi thể, không chú ý thấy có con bướm hay gì đó, vì thế… Mọi người cảm thấy có chút hy vọng, có thể kia tử thần còn chưa tới.
Rất nhanh, gần khuya, xung quanh im ắng, trong linh đường tiếng tụng kinh văn vẫn không ngừng lặp đi lặp lại, làm cho người ta buồn ngủ.
Tất cả mọi người có chút lo lắng Triệu Trinh người mang “nhiệm vụ” trọng yếu trong linh đường kia… Có buồn ngủ không?
Bạch Ngọc Đườn kêu Bạch Trì lại, nhìn thử tình hình bên trong, Tiểu Bạch Trì cảm thấy lo lắng mọi người sẽ phí công, bởi vì Triệu Trinh hẳn là đã ngủ rồi.
Vị đại ảo thuật gia này thường ngày đều lười biếng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, giờ bắt anh ấy trong cảnh gây mê này trung tập trung lực chú ý cơ bản là không có khả năng.
Công Tôn ngồi cùng ở trên ghế bên linh đường, đã phải đẩy người kia nhiều lần, Triệu Trinh tỉnh rồi lại ngủ.
“Cứ như vậy không phải biện pháp.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy nên nghĩ cách làm cho Triệu Trinh tỉnh táo.
Triệu Trinh sau khi lại một lần nữa bị Công Tôn đẩy tỉnh lại, Công Tôn bất đắc dĩ hỏi, “Cậu muốn như thế nào mới có thể giữ trạng thái tỉnh táo?”
Triệu Trinh nghĩ nghĩ, xoa cằm, “Để Trì Trì hát cho em nghe phỏng chừng em sẽ không buồn ngủ.”
Trong xe theo dõi, mọi người quay đầu lại liếc Trì.
Bạch Trì xấu hổ, “Hát á?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đưa cho cậu một cái micro.
Bạch Trì cầm micro mặt đỏ bừng, nhiều người như vậy…
Bạch Ngọc Đường biết cậu sợ người lạ, giơ tay chỉ về WC trong xe, ý là —— đi vào ngồi trong đó mà hát cho vị kia nhà cậu đê.
Bạch Trì mặt nhăn nhúm lại, lúc này, Triệu Tước ngẩng đầu, giơ tay lấy micro qua, “Muốn làm nó không ngủ được có rất nhiều cách nha, để chú nói với nó mấy câu.”
Triệu Tước nói còn chưa dứt lời, Bạch Trì một phen cướp lại micro, híp mắt nhìn Triệu Tước, ý là —— chú muốn làm gì?
Triệu Tước rất tổn thương —— thỏ con trừng mình!
Tiểu Bạch Trì cuối cùng vẫn là cầm microphone chui vào WC, trước khi đóng cửa, không quên thăm dò ló ra cảnh cáo, “Không được nghe lén đó!”
Mọi người gật đầu, chỉ là sau khi cánh cửa “cụp” một tiếng được khóa lại, Triển Chiêu cùng Triệu Tước đều bát quái tính đi qua nghe, bị Bạch Ngọc Đường mỗi tay một người bắt trở về, miễn cho hai người bọn họ gây phiền.
Cũng không biết Bạch Trì dùng phương pháp gì, Triệu Trinh thật sự không ngủ gà ngủ gật nữa, có điều lại có vấn đề, Triệu Trinh nhịn không được khóe miệng giật giật, còn cười.
Công Tôn thật muốn lấy cái túi nhét tiền giấy bên tay gói luôn cái vẻ mặt kia, nhắc nhở, “Đại thiếu gia, người ta đang lo liệu tang sự, cậu cũng nên thu liễm biểu cảm gương mặt chút chứ!”
Triệu Trinh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhịn cười, đứng dậy tới cửa đứng, tiện thể hứng gió.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Trong xe jeep đầu ngõ, Mã Hán nhìn chằm chằm lộ khẩu ngẩn người, Triệu Hổ ngáp mãi.
Triệu Hổ mở ngăn kéo phía trên xe ra, bên trong có một bao đậu quái vị.
Triệu Hổ lấy ra, “Ai cất đây?”
“Chắc Dương Dương.” Mã Hán nói.
“Ồ.” Triệu Hổ mở gói, nhét hai miếng vào miệng, hương vị là lạ còn có chút cay, nhưng lại khiến tinh thần tỉnh táo.
“Dương Dương càng ngày càng tri kỷ a, không phải xe ba nó cũng cất đồ ăn vặt.” Triệu Hổ lục ngăn kéo xem còn có thứ gì khác không.
Mã Hán không chút để ý trả lại một câu, “Nó chỉ thay ba nó nghĩ chiêu cầu hôn mà thôi.”
“Phụt…” Triệu Hổ mới vừa uống một hớp nước đều phun ra, “Cầu… Cầu hôn?!”
Mã Hán nhướn mày, “Phỏng chừng là sắp rồi, Lạc Thiên không vội Dương Dương vội a.”
Triệu Hổ vui vẻ.
“Khụ khụ…” Lúc này, trong bộ đàm truyền đến tiếng Lạc Thiên ho khan.
Bên cạnh Lạc Thiên, Tần Âu vỗ vỗ, ý là —— Thật hả?
SCI những người khác cũng bắt đầu bát quái, Bạch Ngọc Đường thở dài ——Tập trung lực chú ý a! Tập trung!
Triệu Hổ cầm bộ đàm trêu Lạc Thiên, hỏi anh có muốn nhờ nhóm Tề Nhạc hỗ trợ không.
Lạc Thiên xấu hổ gãi đầu mãi, đang định nói bọn họ đừng thêm phiền nữa, bỗng nhiên ngẩn người, nói, “Vừa rồi…”
Tần Âu cũng gật đầu, “Hình như có cái gì đó hiện lên…”
Triệu Hổ sau khi nghe được, lấy ra máy tính bảng xem máy quay, “A?”
Hổ tử ấn màn hình, bật ra màn ảnh lộ khẩu kế tiếp.
“Sao vậy?” Mã Hán hỏi.
“Hình như là có một bóng đen lóe lên…” Mã Hán nhíu mày, “Camera nào vậy?”
“Này.” Triệu Hổ tìm được hình ảnh vừa rồi thấy, nếu là đi từ lộ khẩu nhóm Tần Âu trông chừng, như vậy dựa theo phương hướng… Hẳn là sẽ đi qua lộ khẩu phía trước họ.
Mã Hán mới vừa ngẩng đầu, liền thấy phía trước có một thứ vụt qua… Đi theo hướng lộ khẩu.
Triệu Hổ còn khó hiểu, “Đó là cái gì? Một trận gió đen…”
“Sếp, xem lộ khẩu số 3.” Mã Hán nói.
Đầu kia, Tương Bình đem hình ảnh lộ khẩu số 3 cắt ra gửi gấp cho Bạch Ngọc Đường xem… Ngay tại trong nháy mắt hình ảnh vừa mới được phóng đại lên … Có gì đó vụt qua.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường nói với Tương Bình, “Tua chậm lại xem!”
Tương Bình tua chậm tốc độ hình ảnh, mọi người tinh tường nhìn thấy, một người… bay qua.
“Đây là bay sao? Vì sao tốc độ chuyển động nhanh như vậy?” Triển Chiêu kinh ngạc.
Triệu Tước cũng hiếu kỳ bu lại, “Oa hình người a!”
“Nhân loại có thể làm được như vậy sao?” Tương Bình cảm thấy không thể tin được.
“Chỉnh rõ ràng chút, xem hắn là cái dạng gì.” Bạch Ngọc Đường nói.
Tương Bình từ nhóm hình ảnh được cắt ra tìm một bức độ rõ cao nhất, bắt đầu xử lý tăng nét. Trải qua mấy vòng cải thiện, hình ảnh rõ ràng … Phi qua giữa màn hình, là một người mặc áo choàng màu đen, khuôn mặt cũng có thể thấy được rõ ràng —— đúng là thứ Công Tôn đã vẽ —— tử thần!
Tất cả mọi người cau mày.
“Sao cảm giác hắn cao như vậy?” Bạch Ngọc Đường tham chiếu độ cao với bức tường một bên, nhìn kỹ hình ảnh, nói với Tương Bình, “Hắn đi giày gì trên chân?”
Tương Bình tìm những ảnh chụp khác, có thể tinh tường nhìn thấy phần chân, tiến hành xử lý tăng nét… Cuối cùng, mọi người thấy rõ ràng, giày của hắn ít nhất phải cao cỡ một gang tay.
“Giày tăng chiều cao?” Triển Chiêu khó hiểu.
“Không phải giày tăng chiều cao, là giày patin.” Bạch Ngọc Đường nói xong, mở bộ đàm nhắc nhở Bạch Trì, “Nói cho Triệu Trinh, tử thần kia tới rồi, nói anh ấy chú ý con bướm!”
Chính là, không đợi Bạch Trì mở miệng nhắc nhở, Triệu Trinh đã phát hiện sự khác thường… Trong hành lang gấp khúc bên cạnh cửa lớn anh ấy đang đứng, có một con bướm màu đen, đang bay đến… Giữa màn đêm, nếu con bướm kia bay cao hơn chút, sẽ ẩn vào đêm tối không thể thấy, bay thấp chút, thì lại bị ánh sáng xuyên qua cửa sổ ra ngoài chiếu rõ hình dáng.
Con bướm bay đến bên cửa sổ dừng lại, rồi bay vào cửa sổ…
Triệu Trinh bước trở vào hai bước, vỗ vỗ Công Tôn, ý bảo anh xem.
Công Tôn thấy con bướm màu đen … Hạ xuống đậu trên tấm vải màu vàng dày đặc kinh văn phủ trên người thi thể.
Trương Vũ cũng nhìn thấy, anh ta đi đến một bên, dùng thân thể giúp ngăn trở tầm mắt người nhà, Công Tôn cũng đi qua đi che… Cuối cùng, Triệu Trinh lấy ra mảnh băng dán kia, đi đến gần thi thể, nhìn chằm chằm con bướm, đang nghĩ nên xuống tay như thế nào.
Con bướm kia đâu trên tấm vải vàng, vẫn không nhúc nhích, nhưng mà phải làm thế nào đem dính băng lên cũng là vấn đề, nếu không chuẩn khoát tay nó liền bay mất, ném lên? Lỡ đâu bị ném trúng ngất luôn thì sao?
Công Tôn cũng có chút ngạc nhiên, Triệu Trinh định làm như thế nào, đang nghi hoặc, chỉ thấy anh ấy đột nhiên duỗi tay ra… Lại nhìn… Triệu Trinh bắt lấy con bướm đang giãy dụa kia, ngồi xổm xuống, mạnh mẽ dính băng dán lên nó.
Mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm —— đơn giản thô bạo a! Một chút mỹ cảm đều không có!
Tiểu Bạch Trì nhìn thấy mà có chút đau lòng cho con bướm, nhắc nhở Triệu Trinh, “Đừng dính trên bụng, nó sẽ khó chịu chết mất!”
Cho dù là kiểu gì, ngón tay Triệu Trinh vẫn linh hoạt, dính băng dán rất ổn thỏa, hết thảy hoàn thành xong, anh ấy buông lỏng tay… Con bướm vẫy cánh liền bay đi, không bị thương tổn gì.
Tương Bình mở ra hệ thống định vị, một điểm đỏ lập lòe xuất hiện —— chứng tỏ máy định vị được trang bị thành công.
Lúc này, bộ đàm đầu kia truyền đến giọng Triệu Trinh, “Ai, tử thần kia ở ngoài cửa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]