Tháng năm, khí trời vẫn chưa ấm lên, trái lại còn đổ mưa. Không khí oi bức ẩm ướt làm cho người ta không nhiệt tình nổi, khó khăn lắm mới tới thứ sáu, mưa vẫn không ngớt, lại còn cộng thêm bão.
Phòng làm việc SCI vắng vẻ, chỉ có Tương Bình ở bên cạnh bàn gõ bàn phím, cùng với Triển Chiêu ngồi trên sô pha đọc một quyển dày như cục gạch.
Ngày hôm nay là ngày kiểm tra hàng tuần của cục cảnh sát, yêu cầu tất cả mọi người thường ra ngoài làm việc đến bãi bắn để làm bài kiểm tra xạ kích. Tương Bình là một trạch nam “chuẩn không cần chỉnh”, từ trước đến nay không cần vũ khí, còn Triển Chiêu thì bị Bao Chửng ra lệnh cưỡng chế cấm bén mảng đến gần bãi bắn, khiến Triển Chiêu vô cùng bất mãn.
Trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng mở cửa từ phòng pháp y sát vách, Công Tôn vừa gọi điện thoại, vừa đi tới.
Trước khi tiến vào phòng làm việc SCI, chợt nghe Công Tôn có phần bất đắc dĩ nói một câu, “Hay tôi không đi đâu.”
Ánh mắt Triển Chiêu dời khỏi cuốn sách dày cộm, nhìn phía cửa.
Công Tôn thu điện thoại ngẩng đầu, thấy Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn mình, bèn nói, “Tống Giai Giai gọi tới, cô bé hiện tại đang cùng một trung tâm giám định tư nhân cộng tác, gần đây đang giúp một vị giấu tên giám định một bộ cốt khí.”
“Cốt khí là cái gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“Chính là đồ đựng dụng cụ làm bằng xương.” Công Tôn nói, “Cô ấy muốn anh hỗ trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2652038/quyen-18-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.