” Popescu… đây là kiểu tên của người Romania hả?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Khụ khụ.” Triển Chiêu gật đầu, “‘-escu’ là hậu tố, không có ý nghĩa thực tế, thường thấy trong tên của người Romania, cũng giống “-sky” trong tên của người Nga, có điều ‘-sky’ thường đại biểu cho gia tộc, đàn ông cũng có, phụ nữ thì thường là ‘-ya’ và ‘-va’, người Nga ý thức phụ quyền rất nặng…” (chém gió:3)
Bạch Ngọc Đường trừng mắt với Triển Chiêu, “Khụ khụ.”.
Triển Chiêu nheo mắt, lát sau thì nghẹn ra một chữ, “Biết rồi …”
Tất cả mọi người nhịn cười..
Triển Chiêu ngẫm lại thấy không cam lòng, rất muốn trừng lại Bạch Ngọc Đường, thế nhưng vừa đánh mắt sang thì lại nhìn chằm chằm vào phía sau Bạch Ngọc Đường, rồi hô lên, “Ai đó!”.
Tất cả mọi người sửng sốt, Bạch Ngọc Đường lập tức quay đầu lại..
Chỉ thấy phía bên ngoài cửa sổ, một bóng người “xoát” cái biến mất.
“Trèo lên mất rồi…” Triển Chiêu chỉ vào cửa sổ nói với Bạch Ngọc Đường và mọi người đang chạy tới, “Là người! Hình dạng có chút giống thây khô, nhưng không giống mấy lần trước cho lắm ”.
Mọi người nghe xong đều thấy mới mẻ… Ở đây tuy chỉ là lầu 4 nhưng con người có thể trèo dọc theo cửa sổ sao?
Bạch Ngọc Đường tới chỗ cửa sổ kiểm tra, nhưng chúng đều đã cố định chết một chỗ, hơn nữa bên ngoài tối đen bên trong sáng đèn, không thể nhìn thấy gì ở phía trên vì có ánh đèn phản chiếu.
“Ách… Cửa sổ này không phá được …” Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2652009/quyen-17-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.