Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại kêu Mã Hán và Triệu Hổ lái xe ra ngoài, tới cổng cảnh cục, hai chiếc xe dừng lại, Lạc Thiên và Tần Âu khiêng cái rương lấy được từ chỗ Trần Mật, đổi sang xe của nhóm Triệu Hổ tiến vào cảnh cục tiếp tục nghiên cứu tư liệu.
Còn Triệu Hổ và Mã Hán ngồi vào xe của Bạch Ngọc Đường, lái ngược về trung tâm nghiên cứu gần công viên trò chơi, xe của đội đặc công cũng đã nhận được lệnh, cũng chạy về phía đó.
Công viên trò chơi này rộng chưa đến 1 dặm, tương đối trống trải, hơn nữa lần này không có Từ Liệt, không đến mức gây ra rối loạn gì.
Nhưng nếu bên ngoài còn có “thây khô”, vậy khó đảm bảo là nó sẽ không đến tìm Trần Mật hay Từ Liệt nữa. Vì vậy, Bao Chửng phái rất nhiều cảnh sát đến bảo vệ chỗ trọ của Trần Mật. Lão Trần cũng được đón đến biệt thự của Bạch Cẩm Đường, thứ nhất nơi đó tương đối an toàn, mặt khác gần đây mọi người đều bận rộn, lão còn có thể giúp chiếu cố Tiểu Dịch và Dương Dương, hai cậu nhóc này cùng đám động vật nhỏ trong biệt thự đều rất thích lão Trần.
Bạch Ngọc Đường lái xe tới trung tâm nghiên cứu, mấy nơi thế này ban đêm đương nhiên không có người, vô cùng im ắng, nhưng vẫn có mấy tầng đèn đuốc sáng trưng, đại khái là có nhân viên ở lại trực đêm.
Xe của đội đặc công đã đợi trước cổng viên nghiên cứu.
Bạch Ngọc Đường và mọi người bước xuống, tới bên xe chỉ huy đội đặc công.
Phụ trách đội đặc công lần này là một người tên Tiếu Phi, cũng có chút quen biết với Bạch Ngọc Đường.
“Đội trưởng Bạch, công viên trò chơi và viện nghiên cứu bọn tôi đều đã lục soát qua, không phát hiện bóng dáng của thây khô kia, bọn tôi mới tìm ở mặt phía Tây và phía Nam thôi, phía Bắc là đường cao tốc và rừng cây, tương đối khó tìm..
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Trong viện nghiên cứu có người không?”.
“Có.” Tiếu Phi gật đầu, “Tôi mới từ đó ra đây, có một nữ nghiên cứu viên ở trỏng, tính tình rất cáu kỉnh.”
Tiếu Phi có chút bất đắc dĩ nhún vai..
Triển Chiêu đoán có lẽ vị nữ nghiên cứu viên kia chính là Tống Giai Giai, cô trải qua chuyện lần này xong không muốn cáu kỉnh cũng khó, làm mất quốc bảo của nhà người ta, báo cáo nghiên cứu luận văn tiến sĩ toàn bộ ngâm nước nóng. Còn phải tiếp nhận một loạt điều tra, hàng loạt báo cáo không thể hoàn thành, hàng đống người đến hỏi này hỏi nọ, cứ phải trả lời đi trả lời lại có một vấn đề, chỉ cần nghĩ đến ngày hôm sau là thấy mệt mỏi rồi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, dù sao, nếu thây khô kia vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này, càng nghĩ càng thấy Tống Giai Giai sẽ là mục tiêu của nó.
Tạm biệt Tiếu Phi, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, còn có Mã Hán và Triệu Hổ đi đến một tòa nhà nhỏ cách đó không xa.
Triệu Hổ vừa đi vừa nhìn khắp nơi, “Khu nghiên cứu này độc lập sao?”.
Triển Chiêu gật đầu, “Ừ, có vẻ mới xây chưa lâu.”.
“Bình thường đều có thứ gì đó để nghiên cứu à?” Triệu Hổ hiếu kỳ.
“Có lẽ chỉ chỉnh lý hồ sơ tư liệu, giám định văn vật, bảo trì này nọ, có rất nhiều máy móc tiên tiến, có thể cho thuê đi một ít.” Triển Chiêu nói..
“Của nhà nước hay tư nhân vậy a?” Triệu Hổ buồn bực, “Hình như chẳng phải nơi chuyên nghiên cứu khảo cổ, không phải viện bảo tàng, thư viện quốc gia vân vân mới đảm nhiệm những công việc đó sao?”
“Của tư nhân, vì thế mới tiếp nhận một lượng lớn những nghiệp vụ từ phía người dân.” Triển Chiêu nói, “Tỷ như nhà ai đào được ở sau vườn một hũ tro cốt, cũng có thể tìm người ở đây đến giám định, chỉ cần dựa theo quy tắc trả tiền đầy đủ là được. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là những nghiệp vụ cỡ lớn, hiện tại nhu cầu cho đơn vị giám định thứ ba như thế này rất lớn a.”
“À.” Triệu Hổ gật đầu..
Trái ngược hẳn với cái miệng tía lia của Triệu Hổ, Mã Hán trên cơ bản đều như có ngậm vàng trong miệng, anh vừa đi, vừa quan sát địa hình xung quanh, an ninh của viện nghiên cứu này tương đối nghiêm mật, rất hiện đại a.
“Ai đầu tư thế?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu, “Cái này tôi không rõ lắm, chưa nghiên cứu qua.”.
Đang nói chuyện thì nhận ra đã đến trước cửa viện nghiên cứu khảo cổ.
Trong phòng trực ban có một ông cụ đang ngồi đọc báo, thấy có người tới liền hỏi, “Các cậu tìm ai?”.
Bạch Ngọc Đường lấy thẻ cảnh sát cho ông cụ nhìn, Triển Chiêu nói, “Tìm Tống Giai Giai ạ.”
“Aizz, lại tìm Giai Giai a, cô bé mấy ngày nay đều bị mấy lượt các cậu làm phiền muốn chết, cái thứ đồ cổ bị mất đó cũng có phải lỗi của con gái nhà người ta đâu.” Ông cụ vừa càu nhàu, vừa chỉ chỉ về phía cầu thang, “Đi thẳng lên lầu 2, ở gian phòng làm việc thứ 3, nếu không có ở đó thì ở trên lầu 4, trong phòng thí nghiệm.”
Mọi người gật đầu, đi lên lầu 2, thấy cửa ban công mở, Tống Giai Giai không ở đó, vì vậy, đi lên lầu 4.
Tầng 4 bắt đầu từ cầu thang trở đi tất cả đều có màu trắng bạc, tường và sàn nhà bằng kim loại đều không dính một hạt bụi, làm người ta có cảm giác lạnh như băng.
“Khảo cổ yêu cầu phòng thí nghiệm phải như thế nào a?” Triệu Hổ lại bắt đầu các vấn đề liên tu bất tận của mình.
Chỉ là không đợi có ai trả lời, trong phòng thí nghiệm truyền ra một tiếng thét chói tai … Là tiếng hét của một cô gái.
Mọi người sửng sốt, Bạch Ngọc Đường lập tức chạy vào trong, Mã Hán và Triệu Hổ lấy súng ra chạy phía sau, Triển Chiêu cũng theo vào.
Phòng thí nghiệm rất trống trải, có một cái bàn rất lớn, bên trên chất đầy các loại thư tịch, bên sườn trái là một cái máy rất lớn màu trắng, phía trước nó là Tống Giai Giai đang ngã ngồi dưới đất.
“Tống Giai Giai?” Bạch Ngọc Đường gọi cô một tiếng..
Tống Giai Giai giật mình, quay đầu lại nhìn.
Triển Chiêu thấy cô bị dọa đến mức chấn kinh quá độ, liền chạy tới.
Triệu Hổ và Mã Hán chia nhau ra lục soát xung quanh … phòng thí nghiệm này khép kín, cửa sổ bốn phía đều có màu trà, vô cùng kín đáo chặt chẽ. Có lẽ do sách cổ có yêu cầu rất cao với điều kiện ánh sáng, lại không thể bị gió thổi vào làm ẩm.
Bốn phía không có người cũng không có dấu vết cửa sổ bị phá.
Triển Chiêu đỡ Tống Giai Giai dậy, Bạch Ngọc Đường hỏi cô, “Xảy ra chuyện gì?”.
Tống Giai Giai vẫn há to miệng, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa không dám tin, cứng còng giơ một tay lên, chỉ về phía trước, không ngừng kích động há mồm thở dốc..
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo ngón tay cô nhìn qua, thì thấy Tống Giai Giai chỉ vào một cái máy giống hệt máy chụp CT cỡ lớn thường thấy trong bệnh viện, phía sau cái máy là hai cái giường kim loại màu trắng, rất giống bàn giải phẫu trong phòng pháp y của Công Tôn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào bàn giãi phẫu phía sau máy quét hình, rồi nhìn dần lên trên.
Trên bàn giải phẫu hình như có đặt một thứ gì đó, phủ vải trắng lên trên, lộ ra một ít viền bên ngoài đã cháy đen, không rõ là cái gì, nhưng tấm vải trắng phập phồng tạo thành đường viền, nhìn giống như lưng của con người, tùy rằng hơi gầy một chút.
Tống Giai Giai túm lấy tay áo của Triển Chiêu lắc tới, tâm tình rất kích động, “Em nhất định là bị hoa mắt, hoặc bị tâm thần rồi, anh xem cho em!”.
Triển Chiêu khóe miệng giật giật —— bác sĩ tâm lý không khám bệnh tâm thần, ok …
Lúc này, Bạch Ngọc Đường chạy tới bên bàn giải phẫu, đưa tay, khẽ xốc tấm vải trắng ra, thấy thứ bên trong xong cũng nhịn không được kinh ngạc mở to hai mắt.
“Ngọc Đường, là cái gì?” Triển Chiêu sốt ruột.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, rồi lật hẳn tấm vải trắng sang một bên …
Chỉ thấy trên bàn giải phẫu trắng toát, lạnh băng, có một cỗ thây khô..
Từ hình dạng cơ thể xem ra, là thân hình của một thiếu niên vô cùng gầy, thi thể đang cuộn tròn đến tối đa, uốn thành hình một cái bánh xe. Trên cơ thể hoàn chỉnh khô quắt, có quấn rải rác vài lớp băng vải. Khuôn mặt thây khô rất rõ ràng, bộ da vẫn rất hoàn chỉnh, tuy rằng chỉ còn da bọc xương, tuy rằng hai mắt đã không còn thần thái, chỉ có hai hốc đen trống rỗng, nhưng thây khô nãy vẫn toát ra một loại mỹ cảm quỷ dị. Không có sự dữ tợn của thây khô bình thường, thay vào đó là một sự an tường khó hiểu của vật thể chết, nhưng cảm giác như nó ẩn chứa một loại tà ác vô cùng. Mặt ngoài thi thể có đồ án nhìn như chú văn, phân không rõ là nếp uốn do da tự nhiên hình thành, hay văn dạng do hình xăm hoặc vết tích gì đó làm nên. Nhưng cho dù là băng vải mất trật tự, hay bộ xương uốn cong, đều lộ ra một loại khí chất của niên đại, tự nhiên và thần quái, phối hợp vô cùng hài hòa.
Triển Chiêu cũng kinh ngạc há to miệng, một lúc lâu, anh lấy lại tinh thần, hỏi Tống Giai Giai vẫn ở trong trạng thái há miệng, “Nó là cái gì?”.
Tống Giai Giai mấp máy miệng một hồi, cuối cùng, dùng âm điệu ấm ách hô lên, “Bánh … Bánh xe … Bánh xe Đức phật a!”.
Tống Giai Giai hầu như dùng hết khí lực mới hô lên được một câu, sau đó, cô đứng lên, nhào tới quỳ bên bàn giải phẫu lấy kính đeo vào nhìn thật kỹ, “Về rồi … Đã trở về rồi! Thực sự đã trở về aaa!”.
Mọi người mặc kệ Tống Giai Giai đang dần chuyển qua trạng thái điên loạn, đều nhìn chằm chằm vào Bánh xe Đức Phật vừa mạc danh kỳ diệu “trở về”.
Triệu Hổ vỗ vai Mã Hán, hỏi, “Tiểu Mã ca, anh nói xem có phải là người giả trang không?”.
Mã Hán nhìn cậu ta một chút, đáp, “Cậu cho nó một băng đạn, xem nó có bật dậy không.”.
Triệu Hổ thật sự nghiêm túc suy xét làm thử..
Tống Giai Giai lấy tư liệu ra xác nhận con dấu đóng trên băng vải, đồng thời gọi điện thoại cho nhóm đồng nghiệp cùng nghiên cứu với cô, kích động nói, “Tìm được Bánh xe Đức Phật rồi! Hiện đang ở trung tâm nhanh lên trở về giám định a a a a!”.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh Triển Chiêu, thấp giọng hỏi, “Tình huống gì thế?”.
Triển Chiêu nhún vai, hỏi Tống Giai Giai, “Sao em phát hiện ra nó?”.
Tống Giai Giai lúc này cũng bình tĩnh trở lại, nhưng vẻ mặt vẫn rất hoang mang, “Nhắc đến thực sự là mạc danh kỳ diệu a, em vừa ở dưới lầu viết tư liệu xong, bắt đầu làm báo cáo thí nghiệm, đều làm ở cái bàn đó.” Vừa nói, vừa chỉ về cái bàn làm việc cách đó không xa, bên trên có đặt một cái hộp kim loại, hẳn là đồ cổ Tống Giai Giai chuẩn bị giám định.
“Lúc em vào Bánh xe Đức phật có ở đó không?” Triển Chiêu hỏi.
“Không a!” Tống Giai Giai lắc đầu..
“Cô chắc không?” Bạch Ngọc Đường truy hỏi.
“Chắc chắn!” Tống Giai Giai gật đầu, rồi chỉ chỉ cái hộp ở trên bàn, “Em vừa đứng đó dùng máy quét hình mà! Trên đấy có cái gì sao không nhìn thấy được?!”.
Triển Chiêu nhíu mày, “Vậy sau đó sao em phát hiện ra?”.
“Em vừa quét hình xong lập tức đem in.” Tống Giai Giai chỉ chỉ máy in bên cạnh máy quét hình, đúng là trên đó có vài bảng số liệu vừa in xong.
“Em đang phân tích một kiện văn vật bằng kim loại a.” Tống Giai Giai bất đắc dĩ kể lại, “Lúc em chờ máy in thì quay sang viết một chút, đến lúc in báo cáo xong, vừa ngẩng đầu, đã thấy trên giường có thứ gì đó.”.
Nói đến đây, Tống Giai Giai tâm tình kích động hẳn, “Các anh không biết đâu! Trước đây em đặt biết bao thời gian tâm huyết vào Bánh xe Đức Phật! Vừa nhìn thấy đã giật mình —— tuyệt đối là nó a!”.
Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại, kêu các thành viên khác tới.
Một hồi sau, Công Tôn và Mã Hân là những người đầu tiên vọt vào.
Tương Bình đã đến phòng giám sát lấy về đoạn video ghi hình, mở máy vi tính ra xem.
Công Tôn và Mã Hân di chuyển một vòng quanh bàn giải phẫu, quan sát Bánh xe Đức Phật nọ.
Ngay cả Bao Chửng cũng hiếu kỳ theo tới, ông trên dưới quan sát Bánh xe Đức Phật, rồi hỏi Bạch Ngọc Đường, “Xác định đã chết?”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào thi thể nọ một hồi, “Nhìn không ra có chút dấu hiệu còn sống nào a.”.
Tiểu Bạch Trì tới bên Triển Chiêu, hỏi, “Thây khô vì sao lại đột ngột xuất hiện hả anh?”.
Triển Chiêu nhún vai, tất cả vẫn còn là ẩn số a!.
“Đội trưởng.”.
Lúc này, Tần Âu đang cùng Tương Bình xem băng ghi hình đột nhiên hô lên một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn sang.
Chỉ thấy Tần Âu và Tương Bình mặt đã trắng xanh..
Tương Bình run rẩy vẫy vẫy mọi người.
Mọi người ngờ hoặc đi qua nhìn.
Chỉ thấy trong màn hình giám sát, Tống Giai Giai mở máy quét hình phân tích một cái hộp kim loại. Sau đó, cô gõ vài cái vào máy đánh chữ, rồi đi về bàn cách đó không xa.
Tống Giai Giai lúc đó đưa lưng về máy quét hình và bàn giải phẫu, có lẽ để nhanh chóng, cô không ngồi xuống, mà cúi người viết một phần báo cáo.
Cùng lúc đó, phía sau cô, có một bóng người dần bước vào phạm vi thu hình của camera.
Tất cả mọi người vô thức há to miệng….
Chỉ thấy một thây khô gầy gầy đen đen, với một loại trạng thái vô cùng quỷ dị, không nhanh không chậm đi lướt qua phía sau Tống Giai Giai, đến bên bàn giải phẫu, bò lên, rồi … cuộn thân thể của mình lại, cuối cùng, đắp tấm vải trắng lên …
Triển Chiêu vuốt cằm, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc ngạc nhiên hiếm thấy.
“Nha a a!” Tống Giai Giai thét lên.
Mọi người cũng hít một hơi khí lạnh.
Tống Giai Giai hiển nhiên bị sợ hãi, không thể tin được hét váng lên, Mã Hân và Công Tôn giúp cô bình tĩnh lại.
Cuối cùng Triển Chiêu phải ra tay, nói gì đó với cô, mới có thể kéo cô ra khỏi trạng thái không khống chế được.
Ngay lập tức, Mã Hán và Triệu Hổ rút súng, tới bên cỗ thi thể im lìm trên bàn giải phẫu, giơ súng chỉ vào nó..
Bạch Ngọc Đường cũng đi qua, “Đứng lên.”.
Cảnh tượng lúc này, tương đối quỷ dị..
Cảnh viên của SCI dùng súng chĩa vào Bánh xe Đức phật trên bàn giải phẫu, Bạch Ngọc Đường bắt nó đứng lên.
Thế nhưng thây khô nọ vẫn không nhúc nhích, không có chút dấu hiệu của sự sống nào.
Triển Chiêu đi tới bên bàn giải phẫu, nhìn chằm chằm vào thây khộ nọ đến ngây người.
Lúc này, Bao Chửng đi tới, nhìn chằm chằm vào Bánh xe Đức Phật một hồi, đột nhiên nói với Công Tôn đang đứng một bên, “Giải phẫu nó!”
Công Tôn hai mắt sáng rực, rút dao giải phẫu ra, có điều anh chưa kịp tới gần thi thể, bên ngoài có ai đó hô lên, “Dừng tay, các người không có quyền đụng vào nó!”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]