Triển Chiêu túm Bạch Ngọc Đường một mạch chạy ra tận cửa chốt ngoài cùng khu nhà giam đặc thù, sau đó đứng trên triền núi bắt đầu nhìn khắp xung quanh.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn cậu, “Miêu nhi, làm sao vậy?”
Triển Chiêu đứng ở trên sườn núi, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Phía đối diện chỗ nào có góc nhìn sang nơi này rõ ràng nhất?”
“Quan sát nơi này?”
“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn vùng đồi hoang phía trước, sau lần Triển Chiêu bị tập kích năm rồi, cục đã cho lắp đặt camera tại tất cả các điểm có khả năng xạ kích, cùng với đó là tăng cường thêm một phòng an ninh dưới chân núi.
“Xung quanh đây tìm được vị trí có thể mai phục cũng không dễ dàng, có điều, nếu là một điểm nhìn nào đó có thể bao quát như cậu nói thì…….”
Dứt lời, Phó Mẫn xuất ra một cái kính viễn vọng, Triệu Tước nhận lấy, giơ lên nhìn trong chốc lát, sau đó chớp chớp mắt mấy cái, “Tối thui!”
Bạch Diệp bất lực nhìn y, vẫn là lấy lại kính, tháo màn ảnh xuống, tự mình xem.
Một lát sau, Bạch Diệp vừa chỉnh kính vừa nói, “Trên đỉnh núi có một cái khuôn đứng, bên trong phản quang, hẳn là gắn trong đó rất nhiều thiết bị quan sát cùng camera.”
“Trên núi có một hầm trú ẩn đã bỏ hoang.” Mã Hán nói. Trước đây, anh có mang người qua bên đó soát tìm tung tích tay súng bắn tỉa, đã từng tra xét qua một lần. Hầm trú ẩn đó được kiến tạo đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651958/quyen-16-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.