“Giường ơi.” Triển Chiêu từ nhà tắm bước ra, vừa đi vừa ngáp, lau tóc xong thì đổ ập xuống giường, toàn thân đau nhức chẳng buồn động đậy.
Chưa kịp cọ dụi chăn đệm được mấy giây thì, “Ụp”………
“Ai nha!”
…….
Bạch Ngọc Đường phụ trách làm bữa khuya. Sau khi phân phát một lượt ọi người xong, đang chuẩn bị về phòng của mình cùng Triển Chiêu tẩm bổ thì chợt nghe được tiếng hét thất thanh vọng xuống.
Bạch Ngọc Đường vừa giật mình vừa hoảng, phóng như bay lên tầng, đá cửa xông vào.
……..
Cảnh tượng trước mắt anh rất đơn giản, chỉ là Triển Chiêu úp mặt trên giường tay xoa xoa thắt lưng, còn Lỗ Ban thì chiễm chệ ngồi trên cái lưng ấy liếm lông làm nũng.
Bạch Ngọc Đường nhìn cái cảnh Triển Chiêu bị Lỗ Ban đè nặng muốn chết mà dở khóc dở cười, đặt khay thức ăn qua một bên, hỗ trợ xách Lỗ Ban ra giải cứu cậu.
“Méooo~” Lỗ Ban bị Bạch Ngọc Đường nhấc lên liền xù lông mà quẫy quẫy cái đuôi lớn, ra sức ăn vạ.
Bạch Ngọc Đường đem nó thả trên giường, tay chân linh hoạt ôm, dựng sợi bún đang làu bàu than vãn kia ngồi dậy tử tế, “Ăn khuya đã nào.”
Triển Chiêu tựa đầu giường, thuận tay ôm lấy Lỗ Ban, “Cũng cùng là mèo, mày thì ngày nào cũng chỉ ăn chơi với ngủ nghỉ, còn tao thì lại phải lao lực đi bắt mấy tên biến thái liên hồi, này là cớ làm sao hả?”
“Meoo~” Lỗ Ban cựa quậy thoát ra, nhảy sang một bên, vô tư tiếp tục liếm móng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651939/quyen-16-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.