Bạch Ngọc Đường sau khi thấy bóng người, lập tức cùng Lạc Thiên đuổi theo.
Những người khác cũng chạy tới.
Thế nhưng vòng vo mấy vòng… bên trong con thuyền như một mê cung, nơi nơi là hành lang gấp khúc, hơn nữa cái nào cũng giống cái nào, máu đọng đầy đất, văng lên đầy tường, mỗi một bảng số phòng đều bị vết máu thâm che mất, thế nên cửa nào cũng như cửa nào, rất nhanh… mọi người mất đi cảm giác phương hướng, đồng thời.
“Ngọc Đường đâu?”.
Triển Chiêu hỏi Mã Hân..
Mã Hân nhìn xung quanh một chút, phát hiện phía sau chỉ còn lại hai đội viên đặc công, những người khác không biết đã đi đâu.
“Em hình như vừa thấy bọn họ quẹo phải.” Mã Hân gãi gãi đầu, bọn họ chỉ chậm vài bước, thế nào lại đuổi theo không kịp a?
Triển Chiêu nhíu mày, lấy điện thoại ra xem —— không có tín hiệu..
Đội viên đặc công có bộ đàm, mở bộ đàm ra mới biết hai đặc công còn lại đang đi cùng Triệu Tước và Triệu Trinh, cũng không biết đã tới nơi nào, không thấy Bạch Ngọc Đường với Lạc Thiên đâu.
….
Triệu Tước ngáp một cái, hỏi Triệu Trinh, “Con mèo nhỏ ở đâu?”.
Triệu Trinh nhún vai —— không biết luôn.
Bạch Ngọc Đường mất dấu Emilia, nhíu mày, quay đầu lại, chỉ thấy mỗi một mình Lạc Thiên.
“Triển Chiêu đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Lạc Thiên quay đầu lại, “Vừa rồi còn đuổi theo… Sao rồi nhỉ?”.
Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh một chút, nhíu mày vỗ vỗ tường, “Nơi này hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651864/quyen-15-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.