Trời tối dần, mặt trời phía xa bắt đầu lặn, treo lơ lửng phía bờ biển, ánh sáng rực rỡ nhuốm đỏ cả mặt biển… Vì ảnh hưởng của bão, sóng biển gần đây không lúc nào bình yên.
Emilia bỏ neo ở gần cảng, trên thuyền vẫn còn phủ một lượng lớn vải bạt, có lẽ sơn trên các lan can còn chưa khô hẳn, hoặc là sợ gió to làm lộn xộn mọi thứ … Nói chung, cái thân thuyền ma quái đã bị che khuất, ngăn trở ánh mắt tò mò của người dân.
Lâm Nhược lên trên, đứng ở trên boong thuyền, nhìn ánh mặt trời phía xa xa.
Biển rộng với anh mà nói, là một sự tồn tại đặc biệt, anh đã từng gặp qua đủ loại màu sắc hình dạng của biển, từ hơn 10 tuổi đã bắt đầu gắn bó với thuyền buồm, đã gặp qua không ít loại sóng gió, càng nguy hiểm, càng có lực hấp dẫn, đã từng vì sóng lớn mà mê muội, vì đường ngang xanh ngắt mênh mông vô bờ mà mê hoặc, biển rộng chẳng bao giờ chiến thắng anh, cho đến lần gặp tai nạn trên biển kia.
Ngón tay Lâm Nhược khẽ lướt qua cằm mình, một ít hồi ức chợt xuất hiện..
Chính mình khi đã quyết chí, vĩnh viễn chỉ biết tìm cách khống chế buồm làm sao chạy cho nhanh, Hàn Vĩ lúc ấy luôn trêu ghẹo, “Chậm một chút, vội vàng đi đầu thai sao?”.
Lâm Nhược khi ấy trẻ tuổi ngạo khí, tự tin đến mức gần như biến thành tự cao tự đại, “Sóng có to nữa cũng không làm gì được bổn thiếu gia.”
Hàn Vĩ cười, “Cậu kiếp này mệnh quá tốt, nên kiềm chế một chút sống chậm rãi một chút, kiếp sau không đầu thai tốt được vậy đâu.”
Lời Hàn Vĩ nói, Lâm Nhược chưa từng để trong lòng ….
Hiện tại, Lâm Nhược vẫn chưa hề mất đi dũng khí chinh phục biển rộng, anh cũng chưa từng e ngại sóng lớn, chỉ là đang chống cự với số phận. Hoá ra mệnh tốt với mệnh không tốt khác biệt lớn như vậy, đều gặp nạn trên biển như nhau, anh đã tỉnh rất lâu rồi, còn Hàn Vĩ lại vĩnh viễn chưa chịu tỉnh.
“Rì rì …”.
Điện thoại rung làm giật mình, Lâm Nhược lấy ra coi, là một tin nhắn, còn chưa kịp xem, thì nghe thấy tiếng bước chân… Hình như từ trên boong tàu truyền xuống.
Nhìn thời gian trên màn hình điện thoại một chút, Lâm Nhược nhíu mày, quay về hướng cầu thang hô lên, “Sao muộn vậy, chờ cả nửa ngày.”
….
Theo giọng nói của Lâm Nhược, tiếng bước chân đột nhiên biến mất, nhưng cũng không thấy người xuất hiện.
Lâm Nhược ngẩn người, nhíu mày nhìn về phía cầu thang, “Stephen?”.
“Đừng đùa.” Lâm Nhược có chút nhịn không được, vừa rồi anh nhận được điện thoại của Stephen gọi đến quán bar bình thường hay gặp có chuyện cần nói, thế nhưng vừa lái xe được nửa đường thì lại nhận được tin nhắn nói là thay đổi địa điểm, hãy đến boong thuyền Emilia.
Lâm Nhược cầm điện thoại, không đọc tin nhắn, mà trực tiếp ấn phím gọi cho Stephen.
Một lát sau, từ phía cầu thang vọng đến tiếng chuông.
Lâm Nhược nhìn trời, đưa điện thoại thả lại vào túi quần, “Này.”.
….
Thế nhưng phía dưới boong tàu vẫn không hề có phản ứng, hơn nữa… tiếng chuông điện thoại bị ngắt ngang.
Lâm Nhược hơi ngẩn người, chợt cảm thấy… có chút không thích hợp..
Anh lui một bước về phía sau, nhìn tình huống xung quanh một chút, nhưng vẫn chú ý phía cầu thanh, sau đó lấy điện thoại ra, gọi đến quán bar Stephen hẹn gặp lúc nãy.
“A lô?”.
Bartender tiếp điện thoại, bên kia rất ồn.
Lâm Nhược hỏi, “Stephen có ở đó không?”.
“Lâm Nhược a?” Bartender ồn ào, “Bọn họ đều ở đây a, sao cậu còn chưa đến?”.
Lâm Nhược trong ngực lộp bộp một chút, trả lời một tiếng, “Lát nữa tôi mới tới được.”.
Lâm Nhược cẩn thận đi tới cửa cầu thang, thấy dưới đó không một bóng người, ngay trên bậc thang sắt trắng sáng có một chiếc điện thoại. Đó là của Stephen, Lâm Nhược nhíu mày, lui về phía boong tàu, không dám mạo hiểm xuống dưới cũng không kiểm tra chiếc điện thoại.
Anh đang cân nhắc tình hình —— trời càng ngày càng tối, bị tấn công trong đêm tối rất bất lợi với mình, thế nhưng muốn rời khỏi boong tàu chỉ có thể đi qua cầu thang kia, nơi đó lại có chút hạn chế tầm nhìn, xuống phía dưới rất dễ trở thành bia ngắm đạn.
Thò người nhìn ra ngoài một chút, đống vải bạt che mưa có thể mượn lực để nhảy xuống dưới, thế nhưng cự ly tương đối xa, dễ té bị thương, nhảy xuống biển lại càng không được, dưới nước nguy cơ càng nhiều, xuống đó rồi thân bất do kỷ a..
Lâm Nhược vừa nhanh nhanh tìm cách thoát thân, vừa buồn bực không ít, là ai dẫn mình đến đây a? Đối phương hiển nhiên không có chút hảo ý nào.
Nghĩ tới đây, Lâm Nhược cấp tốc nhặt đống dây thừng trên sàn thuyền lên, đem một đầu cột chắc trên lan can, đầu kia sợi dây thả xuống, vừa đến ngang thân tàu. Vừa làm y chang thế với những sợi còn lại, vừa nghiêm túc cảnh giác quan sát biến hoá xung quanh.
Sau đó anh trèo lên đài quan sát, đứng ở bên trên nhìn xuống toàn bộ con thuyền… nhưng lại bị đống vải bạt che đi phần lớn đường nhìn.
Lúc này, điện thoại di động lại “rì rì” hai tiếng..
Lâm Nhược nhíu mày, lấy ra nhìn, cả hai cái đều là tin nhắn. Anh mở cái thứ nhất ra, là Bạch Ngọc Đường gửi tới, chỉ có một câu —— cố chống đỡ ba phút.
Lâm Nhược vừa đọc xong, lập tức dấy lên hy vọng, xem ra đúng là có người muốn hại mình, Bạch Ngọc Đường bọn họ đang tới cứu mình đây. Căn cứ vào lòng tin với Bạch Cẩm Đường, Lâm Nhược cũng rất tin tưởng Bạch Ngọc Đường, chống đỡ được ba phút sẽ không phải chết nữa, làm gì đến mức không thể sống sót trong ba phút a?
Theo quán tính, anh mở nốt tin nhắn còn lại … vừa liếc mắt, Lâm Nhược ngây ngẩn cả người..
Một trận gió biển thổi qua, mang theo mùi muối biển mặn nồng, làm cái đầu gần như muốn sung huyết của Lâm Nhược trở nên thanh tỉnh, tùy thời mà đến thôi.
Bỗng một trận gió “vút” cái thổi qua, Lâm Nhược vô thức cúi đầu, có một người vừa vụt qua, ngẩng đầu lên, theo động tác của anh, một người cũng nhảy xuống tới nơi.
Lâm Nhược thối lui vài bước, cùng người nọ bảo trì khoảng cách, song song đó liếc mắt quan sát người nọ, nhíu mày ….
Anh cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kẻ trước mắt này, thấp bé, rắn chắc, một thân ngăm đen, động tác rất mẫn tiệp, theo hình dạng thì cũng đã gần 50, tóc đều bạc trắng, thế nhưng hai mắt hung hãn, tướng mạo cũng có chút cảm giác tiêu điều.
Kỳ quái nhất chính là, gã dĩ nhiên lại mặc một thân đồ ca rô trắng, cùng loại với đồ ngủ… hoặc là, đồ bệnh nhân?
Thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Nhược là —— chức nghiệp sát thủ? Thế nhưng lại thấy gã không đeo găng tay, nào chức nghiệp sát thủ nào không chuyên nghiệp như thế? Còn mặc đồ của bệnh nhân ….
“Ông là ai?”.
Lâm Nhược tận lực kéo chính mình ra khỏi kích động do tin nhắn kia mang lại, anh nhất định phải chịu đựng ba phút, chỉ ba phút thôi! Rồi sẽ trở về nhìn người kia!.
Lâm Nhược cũng không phải thiếu gia tay trói gà không chặt gì, anh tuy rằng không có công phu gây uy hiếp tính mạng người khác, nhưng năng lực tự vệ vẫn có, hơn nữa động tác rất mẫn tiệp..
Anh lúc này gắt gao nhìn thẳng vào người nọ, tính toán địch bất động ta cũng bất động, vừa ra sức câu giờ, “Ông có quen tôi?”
Đối phương khẽ vặn thắt lưng, vốn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược, nhưng sau đó, động tác của gã thả lỏng dần.
Lâm Nhược cũng không thả lỏng, vẫn cảnh giác.
“Anh không nhớ tôi sao?”.
Người nọ mở miệng hỏi, dường như có chút thất vọng..
Lâm Nhược nhìn kỹ lại gã, xác định chính mình tuyệt đối không nhận ra cũng chưa từng thấy qua kẻ này, “Nhắc lại một chút?”
Đối phương khẽ nở nụ cười, mở miệng, “Tôi là Emilia.”.
“Chậc chậc.” Đối phương vốn có tướng mạo rất nam tính, giờ lại làm những động tác rất nữ tính, làm Lâm Nhược có chút không thể thích ứng. Thế nhưng lại không giống mấy kẻ ẻo lả… Cử động rất tự nhiên, mang đến cảm giác là một cô gái thật sự.
“Vài năm không gặp, anh thay đổi không ít a.” Người nọ cười lắc đầu, “Anh cũng thật kỳ quái nha, những năm gần đây, anh không phải đều một mực tìm tôi sao? Hiện tại tìm được rồi, nhưng lại không nhận ra?”.
Người nọ ôm ngực, “Anh đúng là biết cách làm tôi thương tâm, như vậy cho tôi hỏi anh một vấn đề…”.
Dừng lại một hồi, người nọ mở miệng, “Tôi hảo tịch mịch a, rất muốn lưu lại một người bồi bên cạnh, hai người các anh, chỉ có thể ở lại một người, là người nào? Cho các anh tự chọn.”.
Theo lời gã, sắc mặt Lâm Nhược trắng bệch, “Ông …”.
“Tôi lưu lại.” Người nọ không để ý tới Lâm Nhược, thanh âm thần tình nghiêm túc phong phú, như đang phân thành hai vai diễn solo.
“Để cậu ấy ở lại.”.
“Cậu ầm ĩ cái gì, ai cũng không được ở lại!”.
“Cậu đi đi!”.
“Nắm chặt đừng buông tay!”.
“Cậu trở về đi, đều nói rồi, kiếp sau không có mệnh tốt như giờ đâu.”.
“Tôi sẽ không để cậu lại một mình, cùng lắm thì cùng chết.”.
….
Người nọ vẫn còn tiếp tục..
Lâm Nhược sắc mặt lúc này đã y hệt người chết, cái gì tao nhã lịch sử toàn bộ mất sạch, trên mặt lúc này tức giận ngút trời, anh cắn răng hét lên, “Câm miệng.”.
“Nhớ ra tôi rồi sao?” Đối phương cũng cười đến thoải mái, “Người bạn kia của anh thế nào rồi? Nga, đúng rồi, tôi đã thả anh ấy trở về, anh ấy hẳn là đã tỉnh ha.”.
Lâm Nhược nắm chặt điện thoại trong tay, tin nhắn vừa rồi là do Hà Doanh gửi cho anh, kêu anh nhanh đến bệnh viện, Hàn Vĩ đã tỉnh.
“Nhưng mà đáng tiếc nga.” Người nọ cười đến vài phần âm trầm, “Hai ngươi tôi đều thích, để một người chạy mất tôi hảo tịch mịch a, nên bây giờ tôi muốn dẫn anh đi.”.
Lâm Nhược đường nhìn đảo qua tay mình một chút, thời gian trên màn hình lúc này, so với hồi nãy, đã tròn ba phút.
“Hai người vĩnh viễn không thể gặp mặt …”.
Lời còn chưa dứt, Lâm Nhược đã cắt ngang, “Chưa chắc.”.
Người nọ hơi sửng sốt, bởi vì trên mặt Lâm Nhược dĩ nhiên lại hiện ra nét tươi cười..
“Đi chết đi.” Lâm Nhược đột nhiên túm lại một sợi dây thừng trên sàn tàu, rồi chạy nhanh ra hướng đầu thuyền, thân hình nhún một cái, cầm lấy sợi dây nhảy ra ngoài..
Ngay phía dưới thuyền, một chiếc ca nô đã chờ sẵn, trên thuyền, Triển Chiêu ngửa mặt ngoắc ngoắc Lâm Nhược. Phía sau Triển Chiêu, ở chỗ đầu thuyền, còn có một người thong thả ngồi vuốt râu, đang ngửa cổ hiếu kì nhìn tình huống bên trên, thấy Lâm Nhược xuống tới, nhịn không được cười, “Còn rất cơ linh nha.”
Lâm Nhược bị sợi dây giữ lại ở giữa không trung, Triển Chiêu tắt động cơ ca nô, ra hiệu bảo Lâm Nhược nhảy xuống biển.
Lâm Nhược đang lựa chọn góc để nhảy, thì cảm giác đầu còn lại của sợi dây bị một sức lực rất mạnh kéo ngược lại.
Người nọ thò người ra, lực hai tay nắm chặt lấy sợi dây thật kinh người, như là muốn đem Lâm Nhược túm trở về.
Lâm Nhược chau mày, đột nhiên nghe Triển Chiêu hô một tiếng, “Hít sâu! Nín thở!”.
Lâm Nhược vô thức hít một ngụm hơi, song song đó nghe “đoàng” một tiếng, sợi dây thừng đứt làm hai, Lâm Nhược thuận thế rớt xuống phía dưới, vèo một tiếng rơi vào trong biển.
Triển Chiêu đưa tay kéo anh ta lên, đưa qua một cái chăn dày, rồi quay đầu lại hướng về nóc nhà phía xa xa dựng thẳng ngón tay cái.
Trên nóc nhà xa xa, Triệu Hổ cầm ống nhòm vẫy vẫy Triển Chiêu, mà Mã Hán bên cạnh, lại nhắm nòng súng thẳng vào một người vì sợi dây đột ngột đứt ngang nên đã té lăn ra sàn thuyền.
Triển Chiêu quay người lên thuyền hét lên, “Nguyễn Văn Cao, ông không còn đường chạy, đầu hàng đi.”.
Triệu Tước phía sau nhịn không được “phụt” một tiếng..
Triển Chiêu đang vui vẻ, nghe tiếng Triệu Tước cười xấu xa, quay đầu lại trừng cho ông ta một cái..
Triệu Tước lắc đầu, “Làm gì mà thích thú thế, người đọc sách đi đua đòi với nhà binh, thật khó nhìn!”.
Triển Chiêu một cước đạp qua, đôi giày da đen tuyền sáng bóng của Triệu Tước lập tức xuất hiện một dấu chân giày, khiến ông ta tức giận hét lên, “Con mèo thối.”
Mã Hán mở đường ngắm bằng tia hồng ngoại, một điểm màu đỏ dừng lại trên bộ tóc xù xì của Nguyễn Văn Cao, nhắc gã không nên phản kháng, thúc thủ chịu trói.
Nhưng Nguyễn Văn Cao dường như không có ý định hợp tác, gã đứng dậy, trèo lên lan can như muốn nhảy xuống đuổi theo Lâm Nhược.
Thế nhưng từ ca nô phía dưới, Triệu Tước bỗng nhiên đứng lên, ngửa đầu nghiêm mặt nhìn gã, đồng thời khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng sờ sờ cằm, “Thú vị a.”.
Nguyễn Văn Cao chau mày, lui về phía boong tàu..
Triệu Hổ thông qua ống nhòm nhìn thấy toàn bộ, kinh ngạc, “Cái gì, gã dĩ nhiên sợ Triệu Tước còn hơn sợ đạn?”.
Mã Hán ngẩng đầu, “Cậu không sợ sao?”.
Triệu hổ bĩu môi, “Sợ …”.
Sau đó lại hỏi, “Anh không nhắm nữa à?”.
Mã Hán nhún vai, “Còn cần sao? Gã có thể chạy không?”.
Triệu Hổ tiếp tục cầm ống nhòm quan sát, vừa chêm thêm một câu, “Đúng nha, phía sau còn có thứ đáng sợ hơn đang chờ gã.”
….
Trên boong tàu, Nguyễn Văn Cao xoay người muốn chạy, thì từ cửa cầu thang, một thân ảnh màu trắng lao ra, Bạch Ngọc Đường đứng sừng sững ở đó.
Sắc mặt Nguyễn Văn Cao trắng bạch..
Bạch Ngọc Đường theo dõi gã một hồi, mở miệng, “Có nên đổi lại hay không? Tôi không muốn đánh phụ nữ.”
Nguyễn Văn Cao hơi nheo mắt, sau đó thối lui dần, đột nhiên khẽ uốn người, cầm lấy một đầu dây, giống y hệt Lâm Nhược vừa rồi, chuẩn bị nhảy ra khỏi thuyền.
“Nga?” Mã Hán ở phía xa theo dõi tình hình qua ống ngắm buồn bực, “So với Triệu Tước còn sợ đội trưởng hơn sao?”
“Chưa chắc nha.” Triệu Hổ lại không có cùng quan điểm, “Thằng cha này rất khôn khéo.”.
Vừa dứt lời, thì thấy Bạch Ngọc Đường lui về phía cầu thang.
Lúc này, mọi người cũng hiểu được động tác của Nguyễn Văn Cao, hoá ra gã cầm sợi dây nhảy khỏi boong tàu xong, sẽ thuận thế nhảy lên lầu hai, một chiêu này xuất kỳ bất ý, vô cùng giảo hoạt, thế nhưng gã vừa đứng vững thì Bạch Ngọc Đường đã đứng ngay trước mặt.
Nguyễn Văn Cao xoay người muốn chạy lại chỗ thang treo, nhưng Lạc Thiên Tần Âu đã tiến đến, ngăn cản lối đi cuối cùng của gã.
Thối lui đến cạnh boong tàu, Nguyễn Văn Cao khắp nơi nhìn một chút, đã không còn đường chạy.
Cuối cùng, trong lúc mọi người ai cũng cho rằng gã sẽ liều mạng lao vào đánh nhau hoặc trực tiếp nhảy xuống biển cầu may, thì miệng gã chợt lộ ra dáng tươi cười, ôm đầu, quỳ xuống..
Lạc Thiên tiến lại túm gã đứng lên.
Bạch Ngọc Đường đến gần, nhìn gã, “Hợp tác vậy?”.
Nguyễn Văn Cao ngẩng đầu, “Thứ các người có, cũng chỉ là cái xác này mà thôi, ta luôn ở trên thuyền Emilia, dưới đáy sâu của biển khơi vô tận …”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày gật đầu, như biểu thị sự tán thành, song song đó có chút buồn cười hỏi gã, “Ông xác định?”
Nguyễn Văn Cao khẽ cau mày..
Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt gã, “Tôi không tin ông bị ma quỷ gì chiếm hết, trên đời này làm gì có cái thứ đó, tôi chỉ biết ông đang diễn trò.”.
Nguyễn Văn Cao nhìn anh.
“Nhưng đừng lo.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở gã, “Có hai người đang chờ để chơi đùa cùng ông đó, ông đã đùa giỡn người khác bao nhiêu, bọn họ cũng sẽ đùa giỡn với ông bấy nhiêu, Emilia ạ.”.
….
Trên boong tàu, Triển Chiêu hỏi Triệu Tước, “Gã là bệnh nhân của chú, lúc này hoài nghi của chú đã được chứng thực, kế tiếp chú định làm gì?”
Triệu Tước lúc này vẫn còn một ít phấn khởi khó nhịn, khẽ nhếch miệng mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa nhúm râu dưới cằm, “Khó có được tài liệu sống như vậy, đương nhiên phải tỉ mỉ phân tích, đem nữ quỷ kia nhốt vào lồng, chậm rãi chơi đùa.”
Triển Chiêu khinh bỉ, “Biến thái.”.
Triệu Tước liếc mắt sang, “Nhóc không muốn thấy Emilia sao?”.
Triển Chiêu nhìn trời..
“Các cậu có thể chở tôi đến bệnh viện trước được không?”.
Lên bờ rồi, Triển Chiêu và Mã Hán bọn họ hội hợp, Lâm Nhược cũng mở miệng muốn tạm hoãn việc quay về SCI.
Triển Chiêu tưởng anh ta bị thương, Lâm Nhược lại lắc đầu, “Chở tôi đến bệnh viện, tôi muốn gặp một người, trở về rồi tôi kể hết cho các cậu.”.
Mã Hán hỏi, “Thăm Hàn Vĩ?”.
Lâm Nhược như có chút giật mình, nhưng cũng không tính toán chuyện làm sao bọn họ biết, chỉ đơn giản nói, “Cậu ấy tỉnh rồi.”
“Cái gì?”.
Lúc này đến phiên Triệu Hổ cùng Mã Hán giật mình, vừa nãy thấy còn đang hôn mê, tỉnh nhanh vậy?.
Bạch Ngọc Đường nói với hai người, “Hai cậu đưa anh ấy đến bệnh viện đi.”.
Mã Hán cùng Triệu Hổ gật đầu, mang theo Lâm Nhược đi trước.
Lạc Thiên cùng Tần Âu đem Nguyễn Văn Cao áp vào xe cảnh sát..
Triệu Tước nóng lòng muốn thử nghiệm, Bạch Ngọc Đường cũng muốn đi, chợt thấy Triển Chiêu bất động tại chỗ, quay đầu lại nhìn chiếc xe dần khuất dạng của Mã Hán bọn họ.
“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường hỏi anh, “Làm sao vậy?”.
Triển Chiêu lắc đầu, “Không … Chỉ cảm thấy kỳ quái.”.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, sau đó lại lắc đầu, “Trước hết thẩm vấn Nguyễn Văn Cao đã, tôi cũng rất muốn trông thấy Emilia đang sống nhờ trong cơ thể gã kia.”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]